Dấu Ấn Góp Công
………………
Cám ơn các anh em, từ ý nghĩ đến việc làm cùng cung cách quan hệ thật đậm đà tình nghĩa. Cuộc họp mặt kèm theo du ngoạn, một dạng hội ngộ mới mẻ, rất vui và dễ thương. Mười mấy năm ở Mỹ, hôm nay mới có dịp thăm San Diego nhất là bến cảng, thích thú vô cùng.
Gặp thêm nhiều bạn mới, có người hỏi “ thầy có còn nhớ em không ” câu hỏi bình thường mà thật dễ thương làm sao, có khi được đáp lại bằng một trận cười giòn giã mà cũng có khi là một sự im lặng phủ phàng trước nét mặt ngỡ ngàng tội nghiệp. Không biết rồi có cảm thấy như thế là mình có lỗi lắm không khi tuổi tác đã nhiều, trí nhớ đã sút kém quá những tháng ngày cơ cực tù đày …Riêng đối với Chức hình như giữa chúng mình còn có một chút gì đặc biệt Chức chưa nói ra ..., chưa kịp nói ra ...Hẹn nhé.
Mấy mươi năm cách biệt, gặp nhau lại hôm nay, ngoại trừ tuổi tác, người học trò cũ ngày xưa ấy nay đã nhiều mặt vượt trội, vượt xa thầy, hoán vị nhau trong một lớp học, thực tế vẫn cũng là điều thú vị phải không các bạn. Tuy thế vẫn xưng Em, vẫn còn gọi Thầy, đậm đà trìu mến như thuở nào còn phấn trắng bảng đen chúng mình chỉ cách nhau cái bục giảng. Thương thật là thương.
Cầm trên tay món quà của CHS/ĐG với lời đề tặng nặng dấu ấn “ góp công xây dựng ”, lòng bổng thấy nao nao, bồi hồi nhìn lại mình không biết trong suốt quá trình chung một mái trường mình đã làm được những gì, có hội đủ tiêu chuẩn để đón nhận cái vinh dự các học trò cũ trao cho không.
Giả từ súng ống về trường năm 1968, Đông giang chỉ mới là một dãy lớp đơn sơ trơ trọi trên một khuôn viên khá rộng, cát trắng lộng gió biển mỗi chiều. Dần dần mọc thêm nhiều phòng ốc, vươn cao, cấu trúc vững vàng. Đường đi lối lại được trải bằng đất đỏ, cây cối bắt đầu xanh tỏa mát. Trận bảo Hester gây thiệt hại không ít. Những dãy phòng mới lại tiếp tục vươn lên từ trên đổ nát. Ngôi trường lại tiếp tục thay da đổi thịt, khang trang bề thế, học sinh qui tụ ngày càng nhiều, thầy cô về ngày càng đông, sinh hoạt của trường càng đi vào nề nếp, rộn rã yên vui, nở mày nở mặt với thiên hạ nhiều. Mùa hè đỏ lửa, bàn ghế lại phải dồn lại đóng cửa, nhường phòng làm trại tiếp cư. Niên học mới trường lại gánh chịu những hư hao, mất mát vì bàn ghế bị chẻ làm củi đun của đồng bào di tản. Bảy mươi lăm ập đến, bộ mặt ngôi trường qua cơn súng đạn trông thảm hại làm sao. Sân trường đầy hầm hố, đầy xác xe phế thải, ngổn ngang trăm thứ, thầy trò gặp lại, nhìn nhau ái ngại nhưng thầm cảm nhận ra một điều là chung tay nhau “dựng lại ngôi trường”. Học sinh, trong nhà có bất cứ món đồ gì có thể là dụng cụ, là đồ nghề, tự nguyện mang đến chia nhau làm thợ mộc, sửa chữa bàn ghế cửa ngỏ, làm thợ nề, quét vôi lại toàn bộ ngôi trường. Học sinh ai còn ở lại, lần lượt vào lớp, các thầy, một số đã âm thầm chia tay ngôi trường, chia tay bạn bè, học trò cũ thân thương trực chỉ núi rừng An Điềm.
Trên quê hương mới hôm nay, tay bắt mặt mừng hội ngộ đông vui nhưng thì giờ lại bị hạn chế chúng ta chưa kịp nhắc lại những khuôn mặt hôm nay đã là người thiên cổ, các thầy cô các bằng hữu ...Một phút xin thành tâm tưởng niệm.
Nối kết nhau, tạo cơ hội gặp nhau, thầy Hiệu trưởng đã trọng tuổi rồi, mọi sinh hoạt duy trì và phát triển ĐÔNG GIANG HẢI NGOẠI chỉ còn nhắm vào các anh chị em, là học trò cũ mà đâu có là còn trẻ nữa nếu không nói rõ đã là các nội, các ngoại rồi hoặc chuẩn nội, chuẩn ngoại rồi. Chúc nhau những gì thắm thiết nhất …..
Thầy Nguyễn Bang – Người Học Trò Già
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét