LẶNG LẼ
Ngày theo tháng, theo năm như lá rụng
Những ước mơ, những hoài bão như mây!
Ta nằm ngó lên trần nhà lặng lẽ
Nghe lao xao ngoài cửa gió heo may
Lại thổi thêm lá phủ xuống một ngày.
Ở đâu đó bên ngoài khung cửa nhỏ
Cuộc đời vui vẫn nhịp bước đi qua
Những người trẻ tóc vờn bay trong gió
Với ước mơ rực rỡ như ngàn hoa…
Cũng như thế, ta một thời tuổi mộng
Những chiều xanh chờ đón những binh minh
Những chiều cuối năm đợi những sáng xuân tình
Và cuộc sống như chim vào vườn rộng
Nhảy chuyền cành, vui nắng, hót đầy hiên…
Mấy mươi năm đi qua như gió thoảng
Bữa trưa nay nhà vắng, nắng hanh vàng
Chim vẫn hót ngoài vườn như ngày cũ
Nhưng nghe xa như tự thuở hồng hoang…
Lăng xăng sống rồi già đi lặng lẽ
Lao xao đời rồi lặng lẽ già đi
Ngoài vườn trưa cây lá gió thầm thì
Ta nằm ngó lên trần nhà lặng lẽ…
NẺO XƯA
Có gì đó trong ta thôi thúc mãi
Hãy về đi thăm lại nẻo đường xưa
Nơi quê nhỏ, một thời ta cũng nhỏ
Thích rong chơi những ngày nắng ngày mưa
Cả những ngày nước lụt cá lên bờ
Ta chụp bắt như lấy đồ trong túi.
Tưởng cuộc sống rồi ra cũng dễ vậy
Học hành xong tìm chụp bắt công danh
Chụp thời cơ phóng ra chốn thị thành
Nhìn cuộc sống ngựa xe hoa cả mắt
Chàng tuổi trẻ trong ta thường ngẩng mặt
Cười cuộc đời sao rặt những thằng ngu.
Thế rồi ta lại là thằng ngu nhất
Mấy mươi năm bị đời vật như đòn
Đã bao lần thân tả tơi dập mật
Kiếp phù du cứ lăn xả vào đèn
Những ánh đèn đô thị, ngỡ thần tiên!
Nhưng sâu thẳm trong hồn ta vẫn biết
“Dẫu cuộc sống nung ta nghìn độ nhiệt
Trái tim người có thành thép được đâu”
Những đêm khuya nằm tay gác dưới đầu
Tim mềm mại vẫn khiến ta thổn thức
Nhớ mênh mang sầu cứ dồn lên ngực
Thương quê nhà (thường cả một quê hương)
Nơi ngày xưa ta có những con đường
Rong chơi suốt những ngày mưa ngày nắng.
Có gì đó trong ta cứ lẳng lặng
Giục ta về thăm lại nẻo đường xưa
Những nẻo đường xưa, quê nhỏ ngày xưa
Quê cũng nhỏ, mà ta cũng nhỏ
Đời một người thì cũng nhỏ nhoi thôi
Tuy không gì sánh đặng một đời người.
Thầy Nguyễn Phi Long
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét