Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013
VƯỜN XƯA VÀ MẸ
Ngày con về thăm sân vườn nhà cũ
Bão lụt vừa đi, cây cối lặng im
Hàng giậu sưa, nghiêng ngả không cánh chim
Như những ngày nao chiều về làm tổ.
Không lẽ người đi mang theo tất cả
Không gian xưa mẹ vất vả vì con
Mớ rau vườn không bán được còn non
Trong lòng mẹ lấy gì mai đổi gạo?
Sân nhà mình là nơi mẹ tần tảo
Sớm chiều hôm bao phủ tấm thân gầy
Bao nhiêu năm cảnh cũ vẫn còn đây
Mít đầu hè thêm gai chờ ai đốn.
Chiều chùng xuống sân vườn pha ráng đỏ
Áng mây kia có chở mẹ tôi về
Giữa mùa đông nghe thêm lạnh tái tê
Nỗi cô đơn bên mình không có mẹ.
Ước chi rằng cho về thời con trẻ
Gục vào lòng tìm hơi ấm mẹ cho
Không phải lo toan bữa đói, bữa no
Và còn nữa mẹ chở che mưa nắng.
Con xa xứ đã qua bao năm tháng
Mẹ xa rồi vườn cũng của nhà ai
Tìm đâu cải xanh, cà tím khoe hoa
Giàn mướp đắng cành khô không có trái.
Có gì nữa đâu để mà con hái
Đem khoe cùng hàng xóm lúc thăm quê
Thôi giả từ vườn cũ xin trở về
Mang theo bóng mẹ, mảnh vườn ngày ấy.
NGỌC TÂN K6
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét