Vậy là tụi mình sẽ được gặp lại nhau sau 38 năm xa cách.Ý tưởng này bắt
đầu hình thành từ ba cô bạn gái rất thân. Bàn bạc với nhau trong suốt
năm vừa qua và hẹn nhất định sẽ có một ngày gặp mặt. Vé máy bay đâu đó
đã mua rồi. Anh Đào chuẩn bị đón Thanh Nhạn từ Utah bay qua, Ngọc Thọ từ
Florida bay đến…. Nao nức trong lòng đến nỗi đêm không ngủ được khi cứ
tưởng tượng dung nhan bạn cũ có còn giống ít nhiều ngày xưa không, của
những ngày còn cắp sách tung tăng đến trường Đông giang cát trắng!...
Sáng ngày 3 tháng 7, 2013 con gái đưa mình ra phi trường, thỉnh thoảng ngó qua nhìn thấy mẹ cứ mãi mỉm cười, nó biết tỏng trong lòng mẹ đang nghĩ gì rồi: ta trẻ lại như thời tuổi đôi mươi và đang bồn chồn sung sướng sắp tương phùng bạn cũ.
Chuông điện thoại đổ vang, mình nhìn thấy tên Ngọc Thọ . –Thanh Nhạn
đây, đang trên đường ra phi trường còn Ngọc Thọ đến đâu rồi? Bổng lòng
mình như muốn tan chảy, hụt hẩng khi biết vợ chồng Ngọc Thọ buộc lòng
phải hủy chuyến bay vào phút cuối do máy bay gặp sự cố. Vô cùng thất
vọng! Thôi rồi không thể nào gặp được con bạn cùng quê, bao nhiêu những
dự tính đành lỡ hết, cuối cùng chỉ còn lại một Anh Đào “mít ướt”mà
thôi…. Nhưng không, phải cố vui lên mới được! Chín giờ năm phút, máy bay
đáp xuống phi trường San Jose. Lần đầu đặt chân đến đây, nơi được gọi
là “Thung lũng Hoa vàng” trong cái nắng chói chang. Anh Đào ra đón mình,
phải mất một lúc lâu mới tìm ra bạn giữa chỗ đông người. Nghe điện
thoại và để ý nhìn người nào đưa tay vẫy mình nhiệt tình nhất, thấy bạn
rồi ! ! ! ôm nhau mừng khôn xiết, nhẹ đẩy bạn ra để nhìn thật kỷ, chẳng
khác xưa mấy chút! Đối với mình, dường như thời gian chẳng thể nào làm
mờ nhạt những kỷ niệm mà tụi mình từng có với nhau, thời mặc áo dài, cài
bảng tên, Anh Đào ôm cặp đến nhà rủ mình đi học.
Sau ngày chia ly tan tác ấy nào ai dám nghĩ còn có thể gặp nhau! Biền biệt ba mươi tám năm trời hôm nay có được cơ may thì lại thiếu đi Ngọc Thọ, tội cho Ngọc Thọ mà cũng tội cho cả hai đứa mình! Hứa với Ngọc Thọ, tụi mình sẽ kể hết cho Ngọc Thọ nghe rồi cùng nhau hẹn một lần khác nhé!
Anh Đào chuẩn bị cho mình chu đáo quá, căn phòng nhỏ xinh xinh với chậu hoa lan màu tím biếc nhưng thôi mặc kệ mọi thứ, hai đứa cứ chúi đầu vào nhau mà huyên thuyên đủ thứ, giá như giờ này có thêm Ngọc Thọ nữa thì vui biết chừng nào! Anh Đào và mình còn lo chuẩn bị bữa ăn ngày mai để mời các bạn cùng lớp, vừa làm vừa nói chuyện đến gần ba giờ sáng, vui quá chừng mà không biết mệt khi nhìn trên bàn la liệt đủ các thứ lỉnh kỉnh mà chủ yếu vẫn là đặc sản Quảng nam: Mì Quảng!
Trưa ngày mồng 4 tháng 7, đầu tiên là anh Chín đến, anh Chín cùng khóa 8 lớp A với mình rồi tiếp đến vợ chồng anh Phạm hồng Lợi và vợ chồng anh Lý cùng khóa 8 lớp G với Anh Đào và Ngọc Thọ. Căn nhà nhỏ không đủ chứa tiếng nói tiếng cười òa vỡ của dân Quảng nam “ăn to nói lớn ”chính cống! Khi nhận ra rằng vợ chồng anh Phạm Hồng Lợi người cùng quê với mình, Trung phước, Quế sơn, từ đây đi thẳng lên hai cây số nữa là đến Khánh bình quê của Thanh Nhạn.
“ Ngó lên Hòn Kẽm Đá Dừng
Thương cha nhớ mẹ quá chừng bậu ơi …”
Nửa vòng trái đất, nơi tân lục địa nầy, Quảng nam thuần túy, đầu nguồn sông Thu, đồng hương gặp nhau trong tình đồng môn Trung học Đông giang bảo làm sao mà không vui cho được!
Chiều hôm đó anh Lợi đưa cả nhóm đi San Francisco, thành phố du lịch nổi tiếng đã có tên gọi “Cựu Kim Sơn”. Dừng chân nơi cây cầu Golden Gate xinh đẹp, du khách chen chân và cả nhóm cùng tập trung làm dáng để chụp hình lưu niệm. Dù đã hai thứ tóc trên đầu nhưng vẫn cùng cười, trêu chọc nhau như nhũng ngày còn thơ dại…. Ngày đó anh Chín bạc đầu quá sớm nên ở Việt nam thường được các bạn gán cho anh ấy cái biệt danh “Chín đầu bạc”. Qua đây anh Chín lại được các bạn đổi tên là “Chín đầu đen” ấy là vì cần nhuộm tóc lại cho trẻ trung chút xíu để đi làm làm ... ha ha….
Tối, cả bọn kéo nhau về lại Oakland làm khách của gia đình anh Phạm Hồng Lợi. Căn nhà xinh xắn dễ thương gần trăm năm tuổi. Anh Chị tiếp đón tụi mình rất niềm nở và chân tình đến thâu đêm khi ngoài kia pháo hoa nổ đón mừng Lễ Độc lập Hoa kỳ lần thứ 237. Tiếng pháo hoa nổ giòn giả gợi nhớ tiếng pháo giao thừa đón tết quê hương thời thơ ấu đã xa, một thoáng nhớ quê hương len nhẹ vào lòng ngườ, hình ảnh Ngọc Thọ đang ngồi nghĩ đến tụi này hiện ra.... Tiếc quá dễ gì có dịp hội ngộ như thế này mà lại thiếu đi Ngọc Thọ. Một tiếng pháo nổ gần khiến chú chó con của Tú Anh (con gái anh Lợi) giật mình chạy trốn.
Ngày vui rồi cũng qua mau, mọi người lại trở về với thực tại cuộc sống của riêng mình. Tạm biệt tất cả các bạn thân yêu.
Cùng trường xưa lớp cũ, vốn đã gắn bó với Đông giang, các bạn của chúng ta dù ở đâu, lưu lạc đến chốn nào ,tụi mình cũng luôn cố tìm đến với nhau, nhớ nhé!
Chia tay trong luyến tiếc, văng vẳng bên tai lời nhắn nhủ của anh P.H.Lợi và cô bạn Anh Đào “sau này TN qua San Jose ở nhé!” Vẫn còn nhiều bạn ĐG nhưng chưa có duyên may để gặp.
Còn một điều vẫn luôn là tâm nguyện gặp thăm các thầy cô giáo cũ. Chúng em luôn nhớ đến các thầy cô, những người đã dày công dạy dỗ chúng em, mong một ngày không xa chúng em sẽ được gặp lại các thầy cô yêu quý.
Utah July10, 2013
Nguyễn Thanh Nhạn K8
Sáng ngày 3 tháng 7, 2013 con gái đưa mình ra phi trường, thỉnh thoảng ngó qua nhìn thấy mẹ cứ mãi mỉm cười, nó biết tỏng trong lòng mẹ đang nghĩ gì rồi: ta trẻ lại như thời tuổi đôi mươi và đang bồn chồn sung sướng sắp tương phùng bạn cũ.
Sau ngày chia ly tan tác ấy nào ai dám nghĩ còn có thể gặp nhau! Biền biệt ba mươi tám năm trời hôm nay có được cơ may thì lại thiếu đi Ngọc Thọ, tội cho Ngọc Thọ mà cũng tội cho cả hai đứa mình! Hứa với Ngọc Thọ, tụi mình sẽ kể hết cho Ngọc Thọ nghe rồi cùng nhau hẹn một lần khác nhé!
Anh Đào chuẩn bị cho mình chu đáo quá, căn phòng nhỏ xinh xinh với chậu hoa lan màu tím biếc nhưng thôi mặc kệ mọi thứ, hai đứa cứ chúi đầu vào nhau mà huyên thuyên đủ thứ, giá như giờ này có thêm Ngọc Thọ nữa thì vui biết chừng nào! Anh Đào và mình còn lo chuẩn bị bữa ăn ngày mai để mời các bạn cùng lớp, vừa làm vừa nói chuyện đến gần ba giờ sáng, vui quá chừng mà không biết mệt khi nhìn trên bàn la liệt đủ các thứ lỉnh kỉnh mà chủ yếu vẫn là đặc sản Quảng nam: Mì Quảng!
Trưa ngày mồng 4 tháng 7, đầu tiên là anh Chín đến, anh Chín cùng khóa 8 lớp A với mình rồi tiếp đến vợ chồng anh Phạm hồng Lợi và vợ chồng anh Lý cùng khóa 8 lớp G với Anh Đào và Ngọc Thọ. Căn nhà nhỏ không đủ chứa tiếng nói tiếng cười òa vỡ của dân Quảng nam “ăn to nói lớn ”chính cống! Khi nhận ra rằng vợ chồng anh Phạm Hồng Lợi người cùng quê với mình, Trung phước, Quế sơn, từ đây đi thẳng lên hai cây số nữa là đến Khánh bình quê của Thanh Nhạn.
“ Ngó lên Hòn Kẽm Đá Dừng
Thương cha nhớ mẹ quá chừng bậu ơi …”
Nửa vòng trái đất, nơi tân lục địa nầy, Quảng nam thuần túy, đầu nguồn sông Thu, đồng hương gặp nhau trong tình đồng môn Trung học Đông giang bảo làm sao mà không vui cho được!
Chiều hôm đó anh Lợi đưa cả nhóm đi San Francisco, thành phố du lịch nổi tiếng đã có tên gọi “Cựu Kim Sơn”. Dừng chân nơi cây cầu Golden Gate xinh đẹp, du khách chen chân và cả nhóm cùng tập trung làm dáng để chụp hình lưu niệm. Dù đã hai thứ tóc trên đầu nhưng vẫn cùng cười, trêu chọc nhau như nhũng ngày còn thơ dại…. Ngày đó anh Chín bạc đầu quá sớm nên ở Việt nam thường được các bạn gán cho anh ấy cái biệt danh “Chín đầu bạc”. Qua đây anh Chín lại được các bạn đổi tên là “Chín đầu đen” ấy là vì cần nhuộm tóc lại cho trẻ trung chút xíu để đi làm làm ... ha ha….
Tối, cả bọn kéo nhau về lại Oakland làm khách của gia đình anh Phạm Hồng Lợi. Căn nhà xinh xắn dễ thương gần trăm năm tuổi. Anh Chị tiếp đón tụi mình rất niềm nở và chân tình đến thâu đêm khi ngoài kia pháo hoa nổ đón mừng Lễ Độc lập Hoa kỳ lần thứ 237. Tiếng pháo hoa nổ giòn giả gợi nhớ tiếng pháo giao thừa đón tết quê hương thời thơ ấu đã xa, một thoáng nhớ quê hương len nhẹ vào lòng ngườ, hình ảnh Ngọc Thọ đang ngồi nghĩ đến tụi này hiện ra.... Tiếc quá dễ gì có dịp hội ngộ như thế này mà lại thiếu đi Ngọc Thọ. Một tiếng pháo nổ gần khiến chú chó con của Tú Anh (con gái anh Lợi) giật mình chạy trốn.
Ngày vui rồi cũng qua mau, mọi người lại trở về với thực tại cuộc sống của riêng mình. Tạm biệt tất cả các bạn thân yêu.
Cùng trường xưa lớp cũ, vốn đã gắn bó với Đông giang, các bạn của chúng ta dù ở đâu, lưu lạc đến chốn nào ,tụi mình cũng luôn cố tìm đến với nhau, nhớ nhé!
Chia tay trong luyến tiếc, văng vẳng bên tai lời nhắn nhủ của anh P.H.Lợi và cô bạn Anh Đào “sau này TN qua San Jose ở nhé!” Vẫn còn nhiều bạn ĐG nhưng chưa có duyên may để gặp.
Còn một điều vẫn luôn là tâm nguyện gặp thăm các thầy cô giáo cũ. Chúng em luôn nhớ đến các thầy cô, những người đã dày công dạy dỗ chúng em, mong một ngày không xa chúng em sẽ được gặp lại các thầy cô yêu quý.
Utah July10, 2013
Nguyễn Thanh Nhạn K8
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét