Cô ơi ! Em nhớ và nhớ thật nhiều...Nhớ mái trường Đông Giang thân yêu
ngày cũ, nhớ bao kỷ niệm êm đềm của một thuở cắp sách đến trường không
bận bịu lo toan... và nhớ nhất cái gia đình bé nhỏ của thầy cô.
Thầy Cô đều là giáo sư của trường- phụ trách bộ môn Hoá và Vạn vật lớp em .
Thầy
Cô sống thật hạnh phúc bên ba cô con gái trong căn nhà nhỏ tràn ngập
tiếng cười, những món đồ thật công phu do chính bàn tay khéo léo của
thầy tạo thêm phần xinh xắn cho mái ấm yêu thương của thầy cô...
Thầy phụ trách bộ môn Hoá- tính tình điềm đạm, dễ gần và thân thiện ...
Cô phụ trách bộ môn Vạn vật, cô rất dịu dàng, nhất là khi cô lên lớp với chiếc áo dài màu tím Huế, mái tóc đen mượt.
Ngày tháng trôi qua êm đềm...
Rồi một ngày tai hoạ ập xuống gia đình cô. Thật ngỡ ngàng và không tin được khi hay tin thầy mất...
Bên quan tài thầy, em mới tin rằng thầy đã vĩnh viễn rời xa chúng em...
Một người thầy đức độ tài năng, tương lai ngời sáng. Sao thầy vội ra đi
???
Cô giáo với nỗi đau cùng tận ôm ba con thơ dại vào lòng rồi ngất
lịm...Cô ơi ,hình ảnh đó làm đau nhói lòng chúng em và nước mắt chúng em
không ngừng tuôn...
Thầy giáo tôn kính của chúng em đã vĩnh viễn rời
xa nơi này-nơi có biết bao yêu thương dành cho thầy, biết bao kỷ niệm
vui buồn với học trò nhỏ thân thương trong những giờ đứng lớp. Tiết học
luôn sôi nổi rộn ràng, với cách dạy của thầy chúng em tiến bộ hẳn lên...
Và rồi bỗng dưng thầy vội vã bỏ lại tất cả để ra đi...Thầy có biết cô
là người đau khổ biết chừng nào không, hỡi thầy kính nhớ của chúng em???
Cô
ơi! Những ngày tháng đến, cô với ba con thơ dại giữa dòng đời nghiệt
ngã của buổi giao thời đầy khó khăn, gian khổ, củi quế gạo châu... Cô sẽ
sống như thế nào khi không còn thầy bên cạnh? Cô làm sao khi bé lớn
chưa tròn năm tuổi, bé kế ba tuổi và bé út cũng chỉ một tuổi.Các em nào
biết gì, vẫn vô tư cười. Em nghe lòng nhói đau...
Cầu mong thời gian là liều thuốc nhiệm màu giúp cô quên đi tất cả để sống và tồn tại...
Ngày tháng qua đi chúng em chẳng còn tin tức về cô và các em. Nghe đâu cô đã về Huế .
Một
buổi sáng xuân đầy nắng ấm giữa Sài Gòn. Thật vui mừng khi gặp lại cô
trong lần họp mặt cựu học sinh Đông Giang-Hoàng Hoa Thám Sài Gòn, sau
gần ba mươi lăm năm xa cách...
Cô dịu dàng, ân cần thăm hỏi chúng em-Vẫn ánh mắt yêu thương ngày nào...
Qua
cô chúng em biết được ba em gái bé tí của ngày xưa giờ đây đã là ba cô
gái và đã có gia đình yên ấm, cuộc sống cũng đủ đầy...
Nghe cô kể lại cuộc sống bao năm qua của cô và ba con thơ dại, lòng em biết bao thương cảm và nể phục…
Những
năm dài đơn độc nuôi con, hy sinh hạnh phúc và những niềm vui riêng
mình, cô đã làm đủ mọi việc để nuôi các con ăn học lớn khôn, để các con
bước đi trên con đường tương lai thênh thang rộng lớn . Điều đó không
đơn giản chút nào phải không cô? Những lúc các con ốm đau bịnh tật,
những lúc trái nắng trở trời những đêm gió mưa bão tố không có thầy bên
cạnh, không có thân tùng, bách chở che cô phải một mình gồng lưng chống
đỡ. Và còn biết bao điều mà cô tôi phải trải qua trong ngần ấy năm trời
???
Cám ơn cô thật nhiều, cám ơn tấm lòng bao la của Mẹ.. đã
quên đi tuổi xuân, bỏ ngoài tai bao lời mật ngọt yêu thương, hứa hẹn một
cuộc sống ấm êm hạnh phúc riêng tư để toàn tâm toàn lực chở che, dạy dỗ
cho các con. Ngần ấy năm trời trong khó khăn muôn mặt, cô đã giúp các
con vượt qua bao tự ti mặc cảm, vượt qua bao thử thách cuộc đời. Và cô
giáo của em cũng đã vượt lên chính mình bằng nghị lực, lòng hy sinh,
tinh thần vượt khó của người phụ nữ Việt Nam. Cô âm thầm lặng lẽ làm
lụng để nuôi dạy con ngoan, trò giỏi, dựng nếp nhà vui...
Nơi cõi
tịnh hẳn thầy cũng rất vui khi cô tròn nghĩa trọn tình với mái ấm mà
ngày nào thầy cô đã hứa cùng một lòng vun đắp cho ngày một xanh tươi...
Thầy cũng sẽ rất vui và thanh thản cõi lòng khi nhìn cô và các con sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau...
Em
thật sự rất ngưỡng mộ cô về những gì cô đã sống, đã nuôi dạy ba nàng
tiên bé bỏng của cô cho đến ngày hôm nay. Những ngày tháng đến mong rằng
cô sẽ sống trọn vẹn trong tình yêu thương của các con, cô thật sự được
hạnh phúc bên cạnh con cháu thảo hiền một lòng chăm lo cho Mẹ trọn giấc
mộng lành...
Chúng em mãi luôn luôn bên cạnh cô sẽ luôn lắng nghe những khi cô cần đến chúng em...
Hãy vui lên cô nhé! Cô luôn luôn là cô giáo xinh đẹp, dịu hiền trong lòng chúng em...
Ba em gái yêu thương!
Để
cho các em có được ngày hôm nay, Mẹ đã làm biết bao điều tốt đẹp cho
những đứa con yêu của Mẹ có một tương lai như ý... Các em sẽ không làm
buồn lòng Mẹ, không làm nước mắt Mẹ rơi....
Vạn tinh tú trên cao
Bao kỳ quan thế giới
Đều nghiêng mình trước Mẹ
Ôi trái tim diệu kì…
Sài Gòn- 10/12/2013
Cô Hoàng Mai
NGỌN HẢI ĐĂNG NGỜI SÁNG
( Kính dâng Thầy Trương Văn Phó )
Thầy ra đi khi tuổi đời rất trẻ
Lắm tài năng và đức độ khoan dung
Đường rộng mở, tương lai ngời sáng...
Một bước thôi _đã bước tới vô cùng!
Cô giáo trẻ vành khăn tang đẫm lệ
Đau đớn lòng ôm con trẻ tiễn đưa
Thầy đi rồi bao tiếc nuối ngẩn ngơ
Đột ngột quá lòng em bao xúc động…
Lời Thầy dạy vẫn còn vang đâu đó
Bụi phấn bay vương mái tóc bồng
Gọng kính trắng nhíu mày: trò lơ đãng .
Ôi bao điều, em nhớ lắm thầy ơi!
Bài văn vần giúp thuộc lòng hóa trị
Thật là hay khi phản ứng cân bằng…
“Bà con hãy nhớ cho dai
Hóa trị nguyên tố thuộc bài này cho
Na, K, H, Bạc, Clo
Đều hóa trị 1 học cho kỹ càng
O, Ca, Ba, Kẽm, Kền, Mangan
Sáu nguyên tố đó hoàn toàn trị 2…..”
Thầy cõi tịnh, cô dương gian sóng gió
Giông bão cuộc đời nuôi dạy con ngoan.
Dạy trò giỏi- ngọn Hải Đăng bao ngày vẫn sáng
Vượt sóng ra khơi, thuyền vững tay chèo.
Không phụ lòng Thầy mơ ước thầy ơi
Thiếu trưởng hướng sinh thân thương, điềm đạm.
Em nhớ mãi sắc xanh lam dìu dịu
Đông Giang ơi! Chiều tiễn biệt năm nào…
Lần giỗ thứ 35 (25/5Canh Dần)- 6/7/2010.
Huỳnh Thị Thiệp K10
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét