Trang thơ Nguyễn Đông Giang (thầy Nguyễn Văn Ngọc)
Nhớ Về Đà Nẵng
đi, mang theo, Đà nẵng sông Hàn
nên hồn mình, nước chảy mang mang!
cám ơn Đà nẵng, nuôi ta lớn
đã đến nỗi nầy, ta phải đi
ai hiểu ta chừ, bỏ bến sông
Đà nẵng ơi! chết điếng trong lòng
nước ra biển lớn, ta xuôi mái
nước về đại dương, ta lưu vong
thế rồi, ta ở bên trời biệt
trông vầng mây trắng, nhớ Tiên sa
nhớ em khuya khoắc, rao bánh ú
còn ta, mưa lạnh cóng qua phà
Đà nẵng thời trung học của ta
bên ni sông qua phố học mà
nữ sinh thấy tội, hay han hỏi
ta thụt thà, nên chẳng được chi
ta từ An hải qua thành học
bạn bè chọc quê ta, ê mầy
“mầy bên kia sông, ăn cá sống”
ta buồn cho đến mãi hôm nay!
nhớ ngày ta qua sông đi học
gánh dùm em gánh cá lên phà
em cám ơn, cười giòn …mát bụng
ta mát lòng, mấy chục năm qua!
thành phố buồn vui bên dòng sông
ta đi sầu tê tái bên lòng
ta đi lúc trời cùng đất tuyệt
bao mùa lá rụng, tưởng là xong!
nghĩ tới, lòng buồn không ngủ được
tha hương quay quắt, buổi chưa về
nghe Đà nẵng, dầm dề lũ lụt
bên nầy ta, bao nỗi thương quê!
đi, mang theo, Đà nẵng sông Hàn
nên hồn mình, nước chảy mang mang!
cám ơn Đà nẵng, nuôi ta lớn
đã đến nỗi nầy, ta phải đi
ai hiểu ta chừ, bỏ bến sông
Đà nẵng ơi! chết điếng trong lòng
nước ra biển lớn, ta xuôi mái
nước về đại dương, ta lưu vong
thế rồi, ta ở bên trời biệt
trông vầng mây trắng, nhớ Tiên sa
nhớ em khuya khoắc, rao bánh ú
còn ta, mưa lạnh cóng qua phà
Đà nẵng thời trung học của ta
bên ni sông qua phố học mà
nữ sinh thấy tội, hay han hỏi
ta thụt thà, nên chẳng được chi
ta từ An hải qua thành học
bạn bè chọc quê ta, ê mầy
“mầy bên kia sông, ăn cá sống”
ta buồn cho đến mãi hôm nay!
nhớ ngày ta qua sông đi học
gánh dùm em gánh cá lên phà
em cám ơn, cười giòn …mát bụng
ta mát lòng, mấy chục năm qua!
thành phố buồn vui bên dòng sông
ta đi sầu tê tái bên lòng
ta đi lúc trời cùng đất tuyệt
bao mùa lá rụng, tưởng là xong!
nghĩ tới, lòng buồn không ngủ được
tha hương quay quắt, buổi chưa về
nghe Đà nẵng, dầm dề lũ lụt
bên nầy ta, bao nỗi thương quê!
BÀI THƠ SÔNG HÀN
* Mến tặng những người con QNĐN- nđg
Bao năm, ta không về thăm sông Hàn
Bấy năm nhớ, chuyến đò ngang đò dọc
Năm xưa cùng em, lên đò đi học
Nay quê người, man mác gọi dòng sông!
Dòng sông quê hương, vẫn chảy thong dong
Cho dù chiến tranh …đạn bom tàn phá
Tiếng súng im rồi, người người vội vã
Bỏ lại phố phường…phủi áo ra đi
Bỏ lại Hàn giang, ai cũng nghĩ, vì
Cây sún, cái còng …làm ta lo sợ
Ta và Đà nẵng, ân tình nặng nợ
Ta đi rồi, nợ vẫn tình mang
Xưa, ta chinh nhân, em đi lấy chồng
Em bỏ thi, mảnh bằng trung học
Em bỏ thi, ta buồn muốn khóc
Tại bất tài, không dỗ ngọt được em!
Sông Hàn vơ tư, vẫn chảy ngày đêm
Chẳng thiết tha chi, chuyện đời thế sự
Người Bắc vào nam, điềm lành hay dữ
Lịch sử sang trang, lệ chảy….thôi đành!
Và bao nhiêu người, nay đã thành danh
Từ độ xa sông, chưa về bến cũ
Còn nhớ Hàn giang, những ngày máu mủ?
Những ngày lửa đạn, đốt cháy tuổi thơ!
Thật tình ta, chẳng mong em đợi chờ
Vì dư biết, em con bồng con bế
Ngày nào súng gươm, bây giờ bóng xế
Ngã ngựa giữa dòng, ngồi khóc bên sông!
Có mấy ai, khi trở lại dòng sông
Còn nhớ rõ, mình sinh ra từ đó?
Còn nhớ được, mình tắm sông từ nhỏ
Bơi lội vui đùa, trên bến sông xưa
Nay nhớ sông, đến độ lũy thừa
Trôi giạt mãi, đêm nằm nghe tê tái
Đêm nằm nghe, con sơng Hàn chảy lại
Trong tim mình, ngày tháng cũ thương yêu.
Cali 2009
ngày về, qua đò cuối năm
chiều cuối năm ta lên đò qua sông
gió thổi hiu hiu nắng úa bên lòng
An hải ơi! xin mừng ta trở lại
thuở ấu thời, con ngựa già long đong
ôi đời ta, đời buồn như mùa đông
râu tóc hắt hiu cái rụng cái còn
già nửa đời người dạn dày lận đận
chợt nghe hồn vừa nở những nhánh bông
có ai đợi ta trên con đò cuối năm
ôi, chỉ bóng ta chao bóng nước xuôi dòng
mặt mủi tiêu điều theo phần đời gió nổi
cái đời buồn như nước chảy trăm năm
thêm một mùa xuân ta già thêm một tuổi
tim phổi héo hon theo ngày tháng vô tình
cũng gắng quay về nằm trên đất Mẹ
Chúa đã buồn nhưng ta lại buồn hơn
đã mấy mươi năm ta hát khúc tiêu dao
đời còn ai là bậc anh hào
chẳng lẻ khóc để cho đời mai mỉa
chẳng lẻ cười khi thế sự lao đao
ta cứ dửng dưng như không có gì
giả bộ yêu đời như mọi khi
dan díu đời ta những thơ cùng rượu
còn nắng còn mưa nên chẳng thiết gì
nghĩ quẩn nghĩ quanh thêm buồn đời thi sĩ
hương khói nhà ai chạnh nhớ quê nhà
thôi chào em , chào con đò năm cũ
trôi vào xuân – ta, lòng rụng xót xa
Nguyễn Đông Giang
(thầy Nguyễn Văn Ngọc)
* Mến tặng những người con QNĐN- nđg
Bao năm, ta không về thăm sông Hàn
Bấy năm nhớ, chuyến đò ngang đò dọc
Năm xưa cùng em, lên đò đi học
Nay quê người, man mác gọi dòng sông!
Dòng sông quê hương, vẫn chảy thong dong
Cho dù chiến tranh …đạn bom tàn phá
Tiếng súng im rồi, người người vội vã
Bỏ lại phố phường…phủi áo ra đi
Bỏ lại Hàn giang, ai cũng nghĩ, vì
Cây sún, cái còng …làm ta lo sợ
Ta và Đà nẵng, ân tình nặng nợ
Ta đi rồi, nợ vẫn tình mang
Xưa, ta chinh nhân, em đi lấy chồng
Em bỏ thi, mảnh bằng trung học
Em bỏ thi, ta buồn muốn khóc
Tại bất tài, không dỗ ngọt được em!
Sông Hàn vơ tư, vẫn chảy ngày đêm
Chẳng thiết tha chi, chuyện đời thế sự
Người Bắc vào nam, điềm lành hay dữ
Lịch sử sang trang, lệ chảy….thôi đành!
Và bao nhiêu người, nay đã thành danh
Từ độ xa sông, chưa về bến cũ
Còn nhớ Hàn giang, những ngày máu mủ?
Những ngày lửa đạn, đốt cháy tuổi thơ!
Thật tình ta, chẳng mong em đợi chờ
Vì dư biết, em con bồng con bế
Ngày nào súng gươm, bây giờ bóng xế
Ngã ngựa giữa dòng, ngồi khóc bên sông!
Có mấy ai, khi trở lại dòng sông
Còn nhớ rõ, mình sinh ra từ đó?
Còn nhớ được, mình tắm sông từ nhỏ
Bơi lội vui đùa, trên bến sông xưa
Nay nhớ sông, đến độ lũy thừa
Trôi giạt mãi, đêm nằm nghe tê tái
Đêm nằm nghe, con sơng Hàn chảy lại
Trong tim mình, ngày tháng cũ thương yêu.
Cali 2009
ngày về, qua đò cuối năm
chiều cuối năm ta lên đò qua sông
gió thổi hiu hiu nắng úa bên lòng
An hải ơi! xin mừng ta trở lại
thuở ấu thời, con ngựa già long đong
ôi đời ta, đời buồn như mùa đông
râu tóc hắt hiu cái rụng cái còn
già nửa đời người dạn dày lận đận
chợt nghe hồn vừa nở những nhánh bông
có ai đợi ta trên con đò cuối năm
ôi, chỉ bóng ta chao bóng nước xuôi dòng
mặt mủi tiêu điều theo phần đời gió nổi
cái đời buồn như nước chảy trăm năm
thêm một mùa xuân ta già thêm một tuổi
tim phổi héo hon theo ngày tháng vô tình
cũng gắng quay về nằm trên đất Mẹ
Chúa đã buồn nhưng ta lại buồn hơn
đã mấy mươi năm ta hát khúc tiêu dao
đời còn ai là bậc anh hào
chẳng lẻ khóc để cho đời mai mỉa
chẳng lẻ cười khi thế sự lao đao
ta cứ dửng dưng như không có gì
giả bộ yêu đời như mọi khi
dan díu đời ta những thơ cùng rượu
còn nắng còn mưa nên chẳng thiết gì
nghĩ quẩn nghĩ quanh thêm buồn đời thi sĩ
hương khói nhà ai chạnh nhớ quê nhà
thôi chào em , chào con đò năm cũ
trôi vào xuân – ta, lòng rụng xót xa
Nguyễn Đông Giang
(thầy Nguyễn Văn Ngọc)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét