TA NỢ MỘT ĐỜI
Ta từng mượn sân trường…
Một cành phượng vĩ,
Ép vào trong trang giấy học trò,
Lãng mạn,
Ngây ngô…
Của một thời áo trắng,
Vụng về,
Ngơ ngác,
Bâng khuâng…
Ta đã từng, vay những bước chân,
Mỗi buổi tan trường em về phía trước,
Ta theo sau lẻo đẻo bước vụng về…
Ta đã nợ em,
Cô nàng sau ta một lớp!
Tình yêu học trò lớ ngớ đến dễ thương,
Ta nợ sau trường,
Một nghìn hạt cát…
Theo dép ta về, đôi dép có…quai sau!
Ta còn nợ buổi ban đầu,
Ngôi trường trên trảng cát,
Lóa mắt nhau những buổi trưa hè,
Ta cũng còn, nợ mấy xác ve,
Theo gió hát ta nghe,
dưới hàng phượng vĩ!
Mùa hè qua, bao lần rồi nhỉ?
Mà sao ta tóc đã…pha màu!
Mà sao ta vẫn cứ …nợ nhau?
Nợ mái trường xưa…một cái gật đầu!
Nợ thầy cô… một lời thăm hỏi,
Nợ bạn bè…một buổi vui chơi!
Đông Giang ơi! ta nợ…một đời…
GIẤC MƠ NGƯỜI LÁI ĐÒ
Đàn chim trắng…Từ đó thiên di.
Qua sông, suối, núi, đồi, biển lớn…
Chưa hay đã,
Một lần trở lại bến sông xưa!
Người lái đò,
Vẫn tần tảo nắng mưa…
Giờ, đò trưa vắng khách,
Ông lái già ngồi ngóng bâng quơ…
Xa xa, rất xa…
Đàn chim trắng quay về,
Người lái đò…dụi mắt.
Tỉnh hay mơ?
THƯỜNG ĐOÀN
(Đoàn Văn Thường-K9)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét