Trường đời là một khúc quanh.
Như sông ra biển lại nhanh về nguồn.
Hóa mưa thành giọt lệ tuôn.
Ru hồn cát nóng, để buồn trời cao
Hợp tan thể giấc chiêm bao.
Sáng mai thức dậy có nào nhớ chi.
Ai về, ai ở, ai đi.?
Ai quên, ai nhớ, ai vì một ai?
Bao nhiêu năm gọi là dài.
Để mà lần lữa, một mai, lững lờ.
Bình minh dệt sợi nắng tơ.
Hoàng hôn xếp lại cùng mờ khói hương.
Có gì mà để vấn vương.
Phải chăng có chút yêu thương để đời.
Từng giọt rơi, giọt mưa rơi.
Tan trên mặt đất cùng thời gian đi.
Vòng tay nhỏ, níu được gì.
Họa chăng giữ lại bờ mi, mắt buồn.
Ngân dài như tựa tiếng chuông.
Vang đi xa tới cội nguồn thiên thai.
Phiêu diêu nhè nhẹ gót hài.
Lướt trên cõi mộng với vài bông hoa.
Thảnh thơi trong mỗi chiều tà.
Tìm trong hương cũ, mắt nhòa theo sương.
NGỌC TÂN K6
Như sông ra biển lại nhanh về nguồn.
Hóa mưa thành giọt lệ tuôn.
Ru hồn cát nóng, để buồn trời cao
Hợp tan thể giấc chiêm bao.
Sáng mai thức dậy có nào nhớ chi.
Ai về, ai ở, ai đi.?
Ai quên, ai nhớ, ai vì một ai?
Bao nhiêu năm gọi là dài.
Để mà lần lữa, một mai, lững lờ.
Bình minh dệt sợi nắng tơ.
Hoàng hôn xếp lại cùng mờ khói hương.
Có gì mà để vấn vương.
Phải chăng có chút yêu thương để đời.
Từng giọt rơi, giọt mưa rơi.
Tan trên mặt đất cùng thời gian đi.
Vòng tay nhỏ, níu được gì.
Họa chăng giữ lại bờ mi, mắt buồn.
Ngân dài như tựa tiếng chuông.
Vang đi xa tới cội nguồn thiên thai.
Phiêu diêu nhè nhẹ gót hài.
Lướt trên cõi mộng với vài bông hoa.
Thảnh thơi trong mỗi chiều tà.
Tìm trong hương cũ, mắt nhòa theo sương.
NGỌC TÂN K6
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét