Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2013

NHỮNG NGÀY THÁNG 9 QUA MAU

Ngày về lại trường xưa của các anh chị rồi cũng qua mau, bạn bè cũng vội trở về lại với gia đình, nhà tôi gần trường nên tôi thiếu cái cảm xúc nhớ thương trường cũ như những anh chị đi xa, nhưng bù lại thỉnh thoảng được nghe tiếng trống trường vang lại, nhất là vào những buổi chiều khi gió mùa đông bắc tràn về, trời âm u thời tiết se lạnh cũng làm tôi bồi hồi nhớ thầy cô, bè bạn, nhớ tuổi học trò xa xưa dưới mái trường Đông Giang.

Thường ngày tôi vẫn khát khao được gặp lại bạn bè học thời Đông Giang hay những anh chị quen thân thông qua trang ĐG-HHT ở xa về, nhưng trong những ngày qua, anh chị về đông quá mà mình không thể tiếp hết được, gặp được người nầy thiếu người kia hoặc cái bắt tay chào hỏi vội vã với những người anh thân thương như anh Nguyễn Hữu Thụy, anh Đoàn Xuân Hiển mà trong lòng cứ ray rứt, áy náy.

12g00 trưa 14.9 đón Quyền ở sân bay về ăn cơm rồi giao nhiệm vụ cho vợ đưa Quyền đi thăm Hồ Văn Ninh và những đứa bạn trong lớp, còn mình phải lao vào công việc, đêm 14.9 sau khi kết thúc buổi họp mặt cũng là lúc Quyền lên xe quay về lại Đồng Nai mà hai đứa chưa kịp tâm sự gì nhau sau bao năm xa cách. Ngày xưa tôi có thương một cô bạn gái cùng lớp, chung trường, cái tình yêu đơn phương của tuổi học trò mới lớn thật dễ thương, ngày nào tôi cũng thích được đi học, cũng thích được đến lớp, đến trường dù chỉ để được trộm nhìn cũng làm mình thỏa sự thương yêu, kỷ niệm 50 năm của trường tôi mong có dịp được chở bạn về thăm trường và có dịp để thổ lộ chuyện ngày xưa nhưng rồi cũng không có dịp và cũng không dám nói dù chỉ một lần.

Sau ngày họp mặt tôi may mắn được gặp cùng lúc nhiều anh chị trong nhóm thơ văn của Blog ĐG-HHT, thú thật nếu Blog ĐG-HHT không có họ gửi bài, không có thầy cô và anh chị CHS vào đọc thì blog cũng không thể duy trì cho đến hôm nay ( nhân dịp nầy cho tôi được nói lời cảm ơn đến tất cả anh chị những người thường xuyên gửi bài và hình ảnh, những anh chị thường xuyên vào đọc Blog, lời cảm ơn và sự trân trọng quí mến). Blog ĐG-HHT được tạo ra là của thầy cô, anh chị, của trường xưa chứ không của riêng ai, tôi chỉ là người bưu tá, người đưa thư, có nhiệm vụ chuyển bài vở hình ảnh đến thầy cô và các anh chị trong một đại gia đình ĐG-HHT.

Ngày xưa khi học trường tại ĐG, tôi được may mắn học văn với thầy Hoàng Đình Hiếu, thầy làm cho tôi mê thơ từ đó, tôi thuộc nhiều bài thơ tình của Xuân Diệu, của Quang Dũng từ thầy…Sau nầy qua trường Phan Châu Trinh tôi học ban B tức Toán, Lý, Hóa ( A : Sinh vật, B: Toán Lý Hóa, C: Văn, Ngoại ngữ) nên cho đến bây chừ cũng chỉ biết thích thơ mà không biết sáng tác, ngày xưa tôi cũng tập tành làm được bài thơ ĐÔNG GIANG 9 câu:

Đã đi qua những tháng năm lặng lẽ
Ôm kỷ niệm học trò trăm nhớ nghìn thương
Nơi tuổi thơ tôi cáp sách đến trường
Giữa vòng tay Thầy Cô, bè bạn
Gió tháng năm sân trường nắng rát
In dấu chân thầy trên cát dần phai
Ai lấy mây kia phủ lên tóc đen dài
Nhớ thương Thầy Cô một thời chèo lái
Gieo mầm ươm cho tuổi thơ khờ dại.


Bài thơ không hay nhưng tôi phải mất một thời gian dài chỉ để viết được 9 câu cho đủ chữ ĐÔNG GIANG, (chữ Đông Giang ghép lại từ những chữ đầu câu) nhất là những câu có chữ đầu là Ô, I, A khó quá… Bài thơ đã nói lên nhớ thương thầy cô và tình cảm bè bạn cũng làm tôi thỏa mãn cho đến tận bây chừ và “không dám” làm thêm 1 bài thơ nào nữa.

Hôm gặp nhau, Phan Thanh Cương có nói với chúng tôi, ai không làm được thơ người đó sẽ mau bị già vì họ chất chứa những tình cảm những u uẩn của lòng mình mà không giãi bày được, ít ra qua Thơ họ cũng giải tỏa được lòng mình nhất là chuyện tình yêu, đối với tôi câu nầy rất đúng và có lẽ vì thế mà tôi đã già hơn so với các bạn trong lớp chăng?

“Đã mấy mùa qua mấy mươi năm
mấy ai xa biệt, mấy ai còn?
xin tóc ngày xưa đan tết lại
nối một vòng quanh những xa xăm

tháng chín em về - em về không?
ơi đôi cánh nhỏ mõi phiêu bồng
về đây ngủ dưới vòm tháng chín
với những vòng tay đón mênh mông…”


( Tháng chín- Huỳnh Văn Mười K7)

Có nhiều bạn đã mấy mươi năm hôm nay tôi mới được dịp gặp lai nhưng rồi cũng vội vàng chia tay, còn nhiều bạn nữa vẫn chưa kịp về, ước gì không phải là tháng chín của 50 năm mà tháng nào anh chị và các bạn cũng về lại Đông Giang.

Về lại Đông Giang, về lại đi
Biết mười năm nữa có còn chi
Về để trao nhau cành phượng cũ
Khiến thời mới lớn ta ướt mi.
………………………..

Về lại Đông Giang, về lại đi
Biết trăm năm ấy có còn chi
Áo trắng có còn khi trở lại?
Cứ hoài vương vấn thuở ta đi


( Nhớ Đông Giang- Vũ Đông Thám K7)

TN K6



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét