Có người đã hỏi, hãy cho tôi biết.
Cớ làm sao tình thắm thiết thế nầy?
Bao nhiêu năm mà không thể đổi thay.
Giờ gặp lại còn đậm đà hơn nữa.
Ai xin trả lời và ai dám hứa.
Rằng một lời có thể tỏ được chăng?
Muôn vạn người luôn tự hỏi, băn khoăn.
Không biết vì sao mà ra như thế.
Vì ngôi trường đã qua bao thế hệ.
Hay cô thầy khuôn mẫu để đời sau?
Có phải học trò tình cảm gửi nhau?
Mai kia sẽ cho về miền quá khứ.
Ấp ủ nhiều năm thành ra đấy chứ.
Ngày một, ngày hai chưa nói được gì.
Ai không buồn khi cất bước ra đi.
Xa nơi đã lớn lên từng hơi thở.
“Khi ta ở, đất là nơi ta ở.
Khi ta đi, đất đã hóa tâm hồn”.
Thuở tuổi chưa nhiều, suy nghĩ cỏn con.
Giờ tuy lớn chắc gì đà hiểu hết.
Nên không dám trả lời và không biết.
Tự lòng mình sao đau đáu vì đâu?
Khi họp mặt cùng ngồi lại với nhau.
Câu chuyện cũ kể hoài không thấy chán.
NGỌC TÂN K6
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét