Chúng tôi xin giới thiệu bài thơ của VT
gửi tặng cô học trò nhỏ Đông Giang, hơn ba mươi năm rồi không rõ anh lưu lạc
nơi đâu, còn sống hay đã mất, nếu còn sống có dịp đọc lại bài thơ nầy
chắc anh xúc động lắm...
Vườn em chiều ấy chim nhiều quá
Trên những hàng cây xanh rất xanh
Ta đứng bên kia thềm nắng đổ
Nghe lòng vui gởi bước chân xinh.
Từ đó mỗi lần em đi học
Ta ra trước ngõ nhìn em qua
Áo em trắng cả trời thương nhớ
Trắng cả hồn ta mấy cuộc chờ.
Tình dậy giữa mùa trăng ngọc bích
Trong ta thức giấc mộng xuân thầm
Buổi sáng em cười nghiêng nón lá
Đêm về lòng đã thấy bâng khuâng.
Vườn em chim vẫn còn ca hát
Trời rủ mây theo gió chuyển mùa
Ừ nhỉ! Hè sang trường khép cửa
Để buồn ta ướp lối quen xưa.
Máu đã luân lưu dòng dĩ vãng
Em đi… quên hết phố đang sầu
Chừ ta hối tiếc niềm cô quạnh
Đã mấy năm rồi trôi qua mau…
VT
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét