Thứ Hai, 24 tháng 6, 2013

THỜI GIAN

Mọi ý niệm, suy nghĩ có thể qua đi
Một thập kỷ, một thiên kỷ có thể qua đi
Cả vũ trụ nầy cũng có thể qua đi
Cả thân xác chìm ngập hỉ nộ ái ố nầy nữa
Không hơn một áng mây bay qua vòm trời xám xịt

Em
Người đàn bà đã cho anh nhận ra mình
Dù điều đó vốn dĩ bình thường như hơi thở
Như áo mặc, cơm ăn
Tột cùng của bình thường lại là bất thường
Anh nhận ra
Không phải bằng sự cuốn hút âm dương giới tính
Không phải bằng từng đêm quắt quay nhớ thương
Không phải bằng những dòng tin nhắn
Lời yêu chưa đủ nói lên điều gì
Bất lực trước một khoảnh khắc bùng nổ của số phận
Lọn tóc em trao có ướp phù sa của một dòng sông
Anh tin rằng trong dòng máu của mình cũng có chút bùn phương bắc
Tấm áo em trao nhú ngực hồi xuân nồng nàn hoa sữa
Anh đã từng đi trên con đường có dáng em qua
Với khăn hồng ngốc nghếch
Em ở đâu chìm trong đêm mộng mị khát khao
Anh tin rằng phố phường ồn ào và buốt lạnh kia ta đã gặp nhau rồi
Có điều mình chưa ngỏ ý
Mà cần gì phải ngỏ ý
Cái vô lượng cùa thời gian làm hộ ta rồi

Mọi điều có thể qua đi
Chiếc lá không tự biết mình đang rơi như thế nào
Nhưng cuối cùng cũng về đất lặng thinh
Dòng đất ấm nóng hòa chan mảnh hình hài rã mục
Trong nhau
Em ơi, chúng mình cũng thế
Mọi điều có thể qua đi
Khoảnh khắc đã là vô cùng
Sự minh chứng không cần phép thông công
Mà vô hình bền chặt

Ngủ ngon đi em
Đừng trông chờ ngày mai hữu hạn sẽ tới
Vì ta biết mình không thể xa nhau trong từng tế bào mạch máu li ti
Trong xô bồ những lo toan vướng víu đời thường
Yêu và được yêu
Đó là một hạnh phúc
Không có gì sánh nổi!

Nguyễn Đại Bường
( Nguyễn Quốc Huấn K10 )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét