( để tưởng nhớ về ngày mất của người nhạc sĩ tài hoa 1/4 )
Đến với ông, đúng hơn là đến với nhạc của ông, từ lúc nào tôi không nhớ, chỉ biết là từ rất nhỏ, những năm 71-72 của thế kỷ trước, khi bước chân vào trung học, hồi đó chưa biết gì về những tình khúc của ông, chỉ nghe quanh ta các ca khúc phản chiến đến độ nằm lòng với …người già em bé, đại bác ru đêm, gia tài của mẹ…rồi sinh hoạt tập thể ở trường với …nối vòng tay lớn, huế- sài gòn- hà nội…như cảm nhận đươc ca từ và giai điệu “hay đến lạ lùng” của ông, lần đầu tiên trong đời, với tâm hồn thơ trẻ, non dại của mình trong cảm nhận âm nhạc,tôi đã tự tìm mua hai tập “Ca khúc da vàng” và “Kinh Việt Nam”, và cũng từ đó, ông trở thành “thần tượng” trong tôi đến suốt đời, nhạc của ông đã biến tôi trở thành một “tín đồ” đến độ “cuồng tín”, có xem những tập nhạc Trịnh chép tay với đầy đủ cả khuôn nhạc của tôi mới thấy công phu đến độ nào, bởi thời ấy còn quá khó khăn, nên mượn đươc nhạc Trịnh từ bạn bè tôi tỉ mẩn sao chép lại, vừa để sử dụng , rồi cũng như để sưu tầm, và thế là tôi có một “kho tàng nhạc Trịnh”!
Cám ơn ông! Người nhạc sĩ tài hoa, vì quá thần tượng nhạc của người mà tôi đã biết chơi Guitare bằng con đường tự học, mặc dù chơi không hay, tôi vẫn thường ôm đàn hát nhạc Trịnh để đi qua những buồn vui của cuộc đời này!
Và khi tuổi đời lớn lên, tôi càng bị “mê hoặc” bởi nhiều tình khúc của ông, tình yêu, thân phận, triết lý…toàn thứ cao siêu nhưng bình dị đến lạ thường, nhẹ nhàng đi vào từng số phận đời người như…định mệnh ! không yêu đời làm sao được khi mà “cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ”?, không sống”tử tế”nhân ái và vị tha, ta làm sao có thể cất cao giọng hát “sống trong đời sống, cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không? Để gió cuốn đi”, rồi tình yêu đôi lứa, vợ chồng…đề tài bất hủ của nhân loại này… ai đó, người đang “nhắc nhớ” người …“ áo xưa dù nhàu , cũng xin bạc đầu, gọi mãi tên nhau”, ai đó, có hiểu nổi đau ngọt ngào này… “làm sao em biết bia đá không đau?”, và cuộc đời này ta cần nhau biết nhường nào…“ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau” ! đến thế là cùng !
Với nhạc của ông, vẫn biết “ cõi tạm” này ta đang ở trọ “ tôi nay ở trọ trần gian, trăm năm về chốn xa xăm cuối trời”, nhưng đáng yêu, đáng sống đến vô cùng…”tôi là ai mà yêu quá đời này”, ngay cả lúc ta cảm thấy chán chường nhất cũng phải bật lên …“đừng tuyệt vọng, tôi ơi đừng tuyệt vọng”, bạn bè tôi, vài đứa đã trở về “cát bụi”, những ngày buồn ấy , chúng tôi lại cùng nhau ôm guitare “hát cho người nằm xuống”,”không than van”, chỉ thầm trách “đất hoang vu khép lại hẹp hòi”, chỉ hát cho nhau, thế thôi!
Sắp đến 1/4 rồi, viết mấy dòng để tưởng nhớ đến ông, “xin tạ ơn người”, và năm nào cũng vậy, cứ đến ngày này , bạn bè yêu nhạc Trịnh chúng tôi, đến hẹn lại lên, chúng tôi quay quần với nhau bên ly cà phê một nơi nào đó, vài cây Guitare, chúng tôi nói chuyện về ông, chúng tôi hát mộc những ca khúc của ông, hát say sưa, hát quên cả mình, hát quên cả thời gian, hát như một người bạn tôi đã nói “ hát nhạc Trịnh ta phải hát đến cạn dòng máu trái tim mình, để nhớ mãi về ông, và cũng để kĩ niệm ngày người nhạc sĩ tài hoa đã “về làm cát bụi”!.Chúng tôi đang tin nhắn cho nhau chọn địa điểm cho 1/4 này, nhớ quá Trịnh ơi!
Đà Nẵng, ngày 27/3/2013
ĐOÀN VĂN THƯỜNG K.9
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét