Thứ Tư, 13 tháng 2, 2013

TÀO LAO ĐẦU NĂM


Tối mồng ba Tết. Nếu không có gì thay đổi thì ngày mai là mồng bốn Tết. Có người cho là hết Tết, lại có người lạc quan cho rằng ngày nào còn ” mồng ” là còn Tết. Riêng mình có cái lệ chưa khai bút đầu năm là Tết chưa qua. Thôi thì cứ ”khai” khai một vài dòng tào lao để Tết tất. Xin khai khẩn như sau ( chưa biết viết gì, nhưng có gì thì xin được thể tất):

Cái chuyện muôn thuở và ưu tư, trăn trở nhất vẫn là Đất Nước. Ông Phạm Duy vừa mới qua đời có một câu nhớ đời ” khóc cười theo vận nước nổi trôi...”. Ông Tản Đà lại có câu rất chi là hứa hẹn trách nhiệm chân tình : ” để đó rồi ta sẽ liệu bồi ” khi ray rứt buồn buồn ngồi vịnh bức dư đồ rách. Còn biết bao người buồn buồn day dứt nhìn dòng đời vừa róc vừa rách trôi mà không dám cứ trách một lời; thậm chí có ai đó còn dửng dưng lấp lửng vừa đồng tình vừa...

Thôi thì tào lao rằng: Rồng cũng biến thành Liu Điu huống hồ là Rắn! Chỉ mong một điều là đã có rắn rồi thì đừng cõng thêm về làm chi để gà nhà không dám cất cao đầu gáy gọi bình minh.

Nói khơi khơi như vậy thì mới chỉ là tào lao một nửa. Tại sao Đất Nước lại cứ nổi nổi trôi trôi? Tại sao thế hệ cha ông cứ phải hứa hẹn đắp bồi, vá víu? Vì ai thế hả Trời? Chắc tại cái thằng thâm to đầu và đứa tham nhỏ trí.

Xin cảm ơn các vị có câu thơ, văn trên Blog này:

Biển đảo ngàn năm: còn hay mất
Đất trời vạn dặm: tỉnh hay say?
( Vũ Đông Thám)

” Chiến thắng Đống Đa đâu rồi? Không lẽ bọn Lê Chiêu Thống cùng bọn quân Thanh có phép xóa nhòa lịch sử? ” ( Phan Trang Hy )

Mong sao Đất Nước trường tồn, phồn vinh.

Vugia K7

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét