đã bao năm, tôi sống lưu vong
đã bao mùa xuân, buồn trong lòng
xuân buồn, ai xa quê cũng có
tôi buồn, tôi chịu riêng mình tôi
bao năm, sống tha phương thất thổ
vẫn thèm nghe, pháo nổ giao thừa
sao nhớ mãi, tiếng người chúc tết
bánh tét, dưa hành... vẫn thèm ăn
chỉ bấy nhiêu, đủ thèm, đủ nhớ
tấm lòng cố hữu, kẻ ly hương
là người Việt Nam, ai cũng có
dù thoáng qua, cũng đủ ngậm ngùi
nên nhủ lòng, đừng sống xa quê
đã xa quê, khó có ngày về
non nước nghìn trùng, quê hương hỡi!
có người xa xứ, tết nhớ quê
có người xa xứ, tết nhớ quê
bao mùa xuân qua, vẫn chưa về
chờ mãi, chờ hoài, xuân dân tộc
gởi lời tạ tội, với cố quê.
NGUYỄN ĐÔNG GIANG
( Thầy Nguyễn Văn Ngọc )
đã bao mùa xuân, buồn trong lòng
xuân buồn, ai xa quê cũng có
tôi buồn, tôi chịu riêng mình tôi
bao năm, sống tha phương thất thổ
vẫn thèm nghe, pháo nổ giao thừa
sao nhớ mãi, tiếng người chúc tết
bánh tét, dưa hành... vẫn thèm ăn
chỉ bấy nhiêu, đủ thèm, đủ nhớ
tấm lòng cố hữu, kẻ ly hương
là người Việt Nam, ai cũng có
dù thoáng qua, cũng đủ ngậm ngùi
nên nhủ lòng, đừng sống xa quê
đã xa quê, khó có ngày về
non nước nghìn trùng, quê hương hỡi!
có người xa xứ, tết nhớ quê
có người xa xứ, tết nhớ quê
bao mùa xuân qua, vẫn chưa về
chờ mãi, chờ hoài, xuân dân tộc
gởi lời tạ tội, với cố quê.
NGUYỄN ĐÔNG GIANG
( Thầy Nguyễn Văn Ngọc )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét