Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

ÔI! HỘI AN, TÔI CHỈ LÀ KHÁCH LẠ


Tôi đến đây cùng bọc giấy dầu
Gói sách vở, áo quần và nỗi mệt
Gói cô đơn và nhung nhớ mông lung
Tôi đến đây bụi đường vai còn nặng

Ngày nhăn nheo trên trán rộng vô tình
Tóc rực rỡ bồng bềnh như gió lớn
Biết tìm ai để nhìn rõ bơ vơ
Tôi đến đây mệt nhoài như thất trận

Ngã vào em, ôi! Một kẻ có tình
Mong điếu thuốc trên môi khô vị ngọt
Sống một lần cho hiểu rõ lòng nhau
Ôi! Hội An! Hội An tiều tụy

Dáng quá gầy như con bệnh trăm năm
Tôi chợt yêu em như chợt nhớ vô cùng
Cái xác chết đạn đã xâu nhiều lỗ
Cái mái nhà đã cháy nám vô tư

Cái hồn tôi, cái đời sống mịt mù
Ôi! Hội An, tôi chỉ là khách lạ
Ghé lại em xin một giấc ngủ nhờ
Ghé lại em xin đôi niềm thân ái

Biết nên cười hay nên khóc hôm nay
Ôi! Hội An! Hội An!
Tôi đã có thêm hai, ba người bạn
Tôi đã có thêm dăm ba đứa học trò

Tôi đã có thêm rất nhiều đau đớn
Thôi cũng vừa, xin thành thật cám ơn .

NGUYỄN ĐÔNG GIANG
( Thầy Nguyễn Văn Ngọc )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét