.
...Lá khô vì đợi chờ, cũng như đời người mãi âm u (Trịnh Công Sơn)
Anh sợ lắm những khi trời buông tối.
Ai nấy trở về nhà ríu rít cạnh người thân.
Nỗi buồn vu vơ len lén đến dần dần.
Cái điện thoại chẳng còn reo, nằm im,
Ray rứt.
Anh ngồi chắt nhớ nhung trong lồng ngực.
Lựa ý, chọn câu lọc nên lá thơ tình.
Để mai này khi trời chớm bình minh.
Em hóa thành Kim Cương nhận thơ từ Bùi Giáng.
Anh sợ lắm những khi trời chạng vạng.
Anh ở phía không em, phía những nhịp tơ chùng.
Ai sẽ người nối lại những dây cung?
Ai so phím, ai hòa cùng nhịp phách?
Ai khiến những câu thơ đêm từng đêm liền mạch?
Ai khiến lá khô rơi khi hạ mới vừa tàn.
Khúc Biệt Ly buồn, vương vấn mãi không tan.
Đêm đằng đẵng đợi canh gà gáy sáng....
Dương Phù Sa - K19
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét