.
Canh khuya
uống cạn chén nồng.
Ngắm chiếc lá
giữa thinh không rụng dần.
Ngóng từng
tiếng bước bàn chân.
Mới qua đó
sợ mai dần xa xôi.
Canh khuya
thức đã lâu rồi
Đêm cứ lặng
cứ bồ côi một mình.
Chòng chành
trong cõi vô minh.
Ta cạn chén
viết thơ tình tặng ta.
Canh khuya
ngồi với Ta Bà.
Người dưng chắc
vẫn mãi là người dưng.
Không say
sao cứ ngập ngừng.
Không say sao
nhớ quá chừng người ơi.
Canh khuya
cạn mấy chung rồi.
Ước ai đó
nhắn đôi lời hỏi thăm.
Một lần
đâu phải trăm năm.
Lá thu đẹp
tựa trăng rằm xa xôi.....
Dương Phù Sa - K19
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét