Tại nắng muộn nên sương mai buông lả
Ngại hoàng hôn, chim rủ cánh ngần ngừ
Bởi hạ đến, lũ ve sầu hối hả
Tỉ tê lòng, ngân mãi khúc tương tư.
Thác cao quá nên suối tuôn ào ạt
Suốt ngày đêm, chỉ trắng xóa một màu
Trôi đến biển vẫn như còn khao khát
Mơ một ngày níu lại bước chân nhau.
Trên dốc núi cây đa nghìn năm tuổi
Bám rễ sâu vào đá đắm đuối lòng
Thân nâu sẫm dường như đang tiếc nuối
Một điều gì dẫu mãi chỉ hoài công.
Nghe thương lắm một cánh cò tất tả
Lặn lội lòng vất vả mãi triền sông...
Dương Phù Sa – K19
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét