.
Nghiêng vành nón em che trăng mười sáu
Tuổi thơ ngây ta khờ khạo khôn cùng
Phượng cháy đỏ bao nỗi niềm đau đáu
Thế là rồi, thôi hết tiết học chung.
Thân cây cỏ lạc loài nơi phố chợ
Đêm từng đêm ngồi viết khúc thương đời
Thi thoảng nhớ một thời em mắc cỡ
Rất rạch ròi, dứt khoát phải chia đôi.
Thời gian cứ tựa như là rượu vậy
Theo tháng năm cứ càng ngấm càng nồng
Ta nâng chén nghe ngoài khơi sóng dậy
Lâu lắm rồi mới vỗ mãi bể Đông.
Thôi cứ thế, lượm lặt dăm con chữ
Lắng phù sa sau mỗi đợt lũ ròng
Chân đã trót mang đôi giày lữ thứ
Thì sá gì muôn nỗi đợi chờ mong...
Dương Phù Sa – K19
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét