.
Ta trở về lạc lõng giữa Đông Giang*
Người khách lạ ngồi bên con đường cũ
Có chút buồn ly cà phê vừa đủ
Hòa tan vị đắng đến se lòng
Năm mươi năm bỏ xứ vào trong
Đất phương Nam dung thân hành lỡ vận
Tưởng có lúc cuộc đời tự vẫn
Đã cầm chân buộc lại sợi tơ hồng
Đời đổi đời thêm những số không
Đến vô tận những dòng sông chảy xiết
Đã đến lúc có lần thấm mệt
Nhìn nhận ra tất cả hóa vô thường
Không rụng rốn nơi này vẫn định vị cố hương
Chưa trọn An Cư* đã thành ra thất tán
Cũng biển cũng trời đã đổi thay hình dạng
Đối điện ngôi trường nhìn lạc mất tuổi tên
Ở nán vài hôm ôn lại cái đã quên
Tàn tích xưa lún dần cơn địa chấn
Sụp tư bản trồi lên nhà nhà tư sản
Lạ mặt người pha giọng Quảng Nam lai
Đứt chến nơi này chỉ còn nhớ bài lai
Bao kỷ niệm đùn lên như ụ mối
Âm ỉ hòn than dưới lớp tro tàn nguội
Giữ lửa cho ngày thắp sáng tương lai.
Nguyễn Hữu Thụy - K3 (18.2.23)
*Đông Giang - phía Đông của dòng sông (quận Ba ĐN ngày xưa)
*An Cư (địa danh như mong ước của những gđ tị nạn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét