.
Vô duyên
Phím gãy tơ chùng.
Không xa lắm,
Cũng ngập ngừng rồi thôi.
Vô duyên
Nên nợ chẳng rồi.
Lời hẹn thoáng,
Qua bờ môi chẳng còn.
Vô duyên
Nên gió mỏi mòn.
Mặc ghềnh đá,
Nét môi son phai mờ
Vô duyên
Hụt hẫng vần thơ.
Trên trần thế,
Biết ai chờ ai mong
Vô duyên
Lòng xuyến xao lòng.
Người dưng bạc,
Lúa trổ đòng.... lặng rơi.
Dương Phù Sa – K19
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét