.
(Đăng lại, có chỉnh sửa)
Từ trong lòng biển mọc lên
Mải vui với sóng núi quên lặn về
Có người trôi giữa tỉnh mê
Ngút trông biển biếc thầm nghe đá mòn
Non trong nước
Nước trong non
Long tong thạch nhũ mà trùng trùng khơi
Người xưa hà xứ tại ơi
Câu thơ va vách núi rồi vọng âm
Soi vào ánh ướt mạch ngầm
Tự nhiên thấy cũng rất gần triệu năm
Ở đây đá cũng yêu thầm
Cũng vầy trống mái cũng âm dương hoà
Sóng gần chồm lên sóng xa
Bồng bênh cả tiếng chuông và lời kinh
Nửa ngày thôi đã Quảng Ninh
Rỗng rang lòng biển hoá duyên nẻo về.
Nguyễn Đại Bường - K10
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét