.
(Đăng lại, có chỉnh sửa)
Từ trong hỗn độn vọt ra
Người thương thì đặt tên là đá thôi
Có khi làm ngọc sáng ngời
Có khi lót bực cho người bước lên
Có khi tạc tượng, xây đền
Có khi têm miếng trầu duyên cay nồng
Tự nhiên nước chảy đá mòn
Nầy viên cuội nhỏ lăn tròn về đâu
Ví dù suối cạn sông sâu
Giấu vào thinh lặng một màu rêu xanh
Người về cuối bãi đầu gành
Sợ đau lòng đá nhón bàn chân đi
Đá nằm hít thở từ bi
Đêm từng đêm ấy nhu mỳ hoá sinh
Bâng khuâng nhặt mảng rêu mềm
Mùa mưa nắng cũ im lìm không hay
Nhẹ bàn tay
Nhẹ ngón tay
Ru hồn đá cuội ngủ say giấc hiền!
Nguyễn Quốc Huân - K10
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét