Thơ là nghiệp của trăm năm vọng lại.
Tình là duyên từ vạn kiếp đưa về.
Trong khói thuốc từng đêm nghe khắc khoải.
Sao người còn mãi ở phía bên tê.
Chắc người lỡ vương sự đời nhiều quá.
Nên thơ hay nghe chỉ biết nao lòng.
Ta cất giọng đọc thơ tình buồn bã.
Bởi cả đời ở mãi bến .... chờ mong.
Dương Phù Sa - K19
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét