Tuổi thơ xé sách dán diều
Vi vu chữ nghĩa đem treo giữa trời
Ngọn nồm đang ở trùng khơi
Tự nhiên thông thốc về chơi với đồng
Có thằng bé rất lon ton
Cùng trời cao đã xanh rờn rỡ mây
Nối lòng mình với sợi dây
Mà trông mà chạy mà ngây ngất diều
Học vần, tiếng Việt phiêu diêu
Hoá vào đâu đó của chiều nắng thơm
Cỏ khô, ruộng nẻ, ụ rơm
Cùng bay lên thấy thiên đường không xa
Cánh diều no gió lượn là
Lằn roi mẹ quất xuýt xoà giấc mơ
Trò chơi xa lắc xa lơ
Cái mông còn ngấm ầu ơ trận đòn
Bấy giờ tóc nhuốm màu sương
Lại thèm xuống bếp lục cơm nguội rồi
Dán cánh diều của nỗi đời
Mà nghe nắng gió bời bời tuổi thơ.
Nguyễn Quốc Huân - K10
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét