.
(Thương tiếc Đạo trưởng Phôi sư)
Thế là Người ra đi mãi mãi
Mùa xuân rớm lệ khúc ly tan
Tay nắm bàn tay người ở lại
Chiu chắt niềm yêu buổi đá vàng
Tháng hai nắng lịm bên triền phố
Mây cũng tang Người, chít khăn sô
Lối xưa lạnh buốt hồn rêu cổ
Quạnh quẽ trăng xa lặng đáy hồ
Cha mẹ cho thân, Người cho Đạo
Nửa đời lai tỉnh giấc chiêm bao
Tháng năm muốt trắng lên màu áo
Hương nhụy người thơm tự buổi nào
Sáng nay thành phố màu tang trắng
Mỗi bước người đi một khói hương
Mưa, vẫn mưa kín trời Đà Nẵng
Mà xiết lòng đau lá Tịnh Đường
Xin nhận nơi đây làm cố thổ
Đất nào cũng ân tứ Trung Hưng
Ơi nhánh tràm thơm xanh huyệt mộ
Ru giấc ngàn năm giữa núi rừng
Xin thắp nén hương lòng tiễn biệt
Ơi niềm thương tiếc cháy khôn nguôi
Còn đây vàng võ màu trăng khuyết
Soi buốt từng đêm nỗi ngậm ngùi
Huỳnh Văn Mười - K7
Ngày 29/2/N.Dần (2022)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét