Thứ Tư, 2 tháng 3, 2022

BẠN CŨ

 

Tưởng mầy bỏ xứ ra đi
Mười năm gặp lại có gì khác đâu
Đen thui từ cẳng tới đầu
Phong trần dư dả, tóc râu ê hề

Nghe tin mầy đã bỏ quê
Sài Gòn một cõi đi về như chơi
Vung tay lấp biển, vá trời
Lên xe, xuống pháo một thời dọc ngang

Vấp cha cục đất giữa đàng
Mầy về mấy nhánh tre làng chở che
Dưới nền tiếng dế re re
Ngày đông nằm sấp, đêm hè nằm co

Hết buồn xụi lại buồn xo
Văn bằng một đống cho bò nó nhai
Văn chương đại học tú tài
Thơ tình một rổ lai rai gặm nhằn

Hết thời đá cũng nhăn răng
Đi đâu mầy cũng cái thằng ất ơ
Giờ còn đôi mắt trỏm lơ
Mười năm, xuống ruộng lên bờ mười năm

Hết ba mươi lại đến rằm
Còn mầy lãnh đạn cái phần te tua
Tình già, tình trẻ búa xua
Trên sáu mươi vẫn mút mùa cô đơn

Hổ trong cũi sắt gặm hờn
Mầy hơn con hổ là hơn cái đầu
Còn hơn một đám trẻ trâu
Cố lên, cố nữa có lâu ráng chờ

Thương mầy xụi lửng, xụi lơ
Được con em gái bất ngờ...tiên nga
Ngày nao mũi dãi la đà
Bây giờ em chảnh bằng ba Thúy Kiều.

Huỳnh Văn Mười - K7

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét