(Tặng Hồ Thị Xuân Diễm)
Có một điểm mù trong trí nhớ
Nằm yên trốn kỹ mấy mươi năm
Và cuộc tình xưa còn ở đó
Trong quỹ thời gian chết lặng thầm
Người đã vượt qua khung trời lạ
Cá đã tung lờ biệt chốn quê
Tự do - cuối cùng là tất cả
Đổi hết thanh xuân - thoát bóng đè
Đã xưa rồi Diễm - xưa rồi thực
Ta hổ thẹn mình chẳng trượng phu
Ghế đá công viên nằm thao thức
Nhà cửa hai ta xa mịt mù
Nhà của hai ta đều chiến bại
Đứng đầu danh sách...gặp nhau đây
Tội Cha (?) di họa đời con cái!
Ngộp nước đồng chua phải rã bầy
Yêu nhau chịu phận cùng oan nghiệt
Rồi ra không đủ sức gánh gồng
Lẳng lặng chia xa là chấm hết
Mỗi phận đời riêng mỗi nhánh sông
Người đã tếch sang trời Mỹ đế
Thực tế buồn ơi với mộng mơ
Cứu cánh biện minh...mà quá tệ
Facebook thấy rồi lại ngó lơ (!)
Xóa sổ đời nhau vùi ký ức
Tâm tưởng chỉ còn nhớ cái tên
Không thể ghép vần Song Hỷ được
Mỗi lòng giấu kín nỗi niềm riêng
Đã xưa rồi Diễm xưa rồi Diễm
Vọng khúc ca buồn Trịnh... Diễm Xưa
Kết thúc nhạc phim Chân Trời Tím
Đã biết đôi đưòng nắng khác mưa .
Nguyễn Hữu Thụy - K3
Sài gòn 1987 - 2019
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét