Con về ruộng trũng tìm hơi ấm
Của mẹ chiều đông khoác áo tơi
Hơ bàn tay lạnh trên tàn lửa
Chườm mỏi đôi chân vết bỏng đời
Con về tay níu hoài một bóng
Từ buổi ầu ơi tiếng võng reo
Từ buổi khô rang bầu vú mẹ
Búng sữa còn thơm tiếng thở nghèo
Con về tay áo chùng trong gió
Miếng vá còn xanh vạt cỏ may
Còn đôi múi chỉ buồn phơ phất
Khâu mãi nghìn năm mảnh đất này
Con về nằm duỗi trên thềm vắng
Để lắng lòng nghe tiếng guốc khua
Để nghe tiếng cỏ đùa trong nắng
Để thấy tình rêu lộng bốn mùa
Con về nhặt lại niềm hoang phế
Bỏ lại bên đời nỗi xót xa
Đành thôi khép lại nghìn dâu bể
Nhẹ tách trần gian bóng mẹ già
Huỳnh Văn Mười - K7
Tháng 20 / 2021
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét