Bỗng dưng... với trường xưa
Ta như thấy chợt quen mà chợt lạ
Đã bao lần thu qua
là bao lần tháng chín
âm thầm lặng lẽ trôi xa
Không biết tự bao giờ
Lòng chẳng còn đợi chờ mong ngóng
Lưu bút ngày xanh ...theo năm tháng hững hờ
Dòng chữ vẫn chưa phai màu mực
nhưng gió mưa đã khép lại tuổi học trò
Cho ước mơ thôi không còn nữa
Ta lại về với ruộng vườn xưa .
Chiều nay
Tháng Chín lại về
Bất chợt !
khi thâm trầm khi ồ ạt
như mũi khoan xuyên vào vách đá
lúc khoan thai - khi vội vã
đập vỡ òa kí ức ngày qua.
Có phải
Ta như đứa trẻ con nũng nịu, dỗi hờn
rồi được mẹ cho quà
sà vào lòng mẹ tận hưởng tình mẫu tử
Kể nỗi vui buồn, nhung nhớ
lẫn những thăng trầm lúc mẹ đi xa
Ta còn lại gì cho Tháng Chín
Chỉ mang về
một hình hài rất đỗi khác xưa
một mái tóc điểm sương
một bước tương lai còn lắm đoạn trường....
Nhưng ở ta
Tháng Chín chẳng bao giờ ngờ được
Ta đến với Người
dào dạt một tình thương!
Phan Thị Hoa Xuân - K6
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét