(Quảng Huế-Đại Lộc, quê Ngoại của tôi)
Là nơi mẹ oa oa mở tiếng chào đời
Xanh rực nắng triền dâu thiếu nữ
Tháng Chạp khói đồng ướp vào hơi thở
Bờ tre ran ríu chim về
Ngày Ngoại gả con gái về nguồn
Dòng Giao Thuỷ trôi xuôi
Nước mắt Ngoại chảy ngược
Nong kén nong tằm óng sợi tơ vàng giăng thao thức
Ai lên Hòn Kẽm, Đá Dừng
Thương cha, nhớ mẹ quá chừng bậu ơi...
Bên bờ Vu Gia Ái Nghĩa
Là nơi cha chôn nhún rau con
Con so về nhà mạ
Là nơi con ký gửi tuổi thơ mình
Bàn tay Ngoại hóp hơ cho con thắm da chắc dạ
Nồi lá xông thơm nức ánh phù sa
Là nơi con mỗi buổi mai tựa cửa
Ngóng Ngoại về thúng mủng chòng chành đầu ngõ
Con tò he đỏ xanh nhuộm màu vào giấc ngủ
Miếng cơm cháy bếp quê giòn rụm cả chiều nồm
Bốn mươi năm, con lạc phận mình
Ngọn cỏ bên đường thành cỏ thiêng ùa ùa về ký ức
Qua Quảng Huế con lặng thầm không khóc
Mà nhánh hương gầy toả khói lại rưng rưng
Ngoại ơi, chừ thong dong mây trắng
Con ngoáy cho ai dập miếng trầu cay
Không còn nghe tiếng gậy khua lộc cộc
Chỉ còn đây bên lở vọng bên bồi
Bên lở bên bồi dòng sông về nguồn ngân câu hát
Hò khoan hố hụi nhịp tao nôi!
Nguyễn Đại Bường - K10
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét