Thứ Năm, 24 tháng 9, 2020

LẠNH NẮNG VÀNG HANH


Em có đợi bên kia bờ biển biếc
Vân vê buồn những sợi tóc màu xanh
Ta đồi núi hoang liêu từ cách biệt
Lạnh vào hồn lạnh buốt nắng vàng hanh

Rừng đã khép hoang hồn lên phiến lá
Đêm hao gầy tình tự với trăng sao
Thân gỗ mục phiến âm chùng rời rã
Khép hàng mi chờ mộng mị bay vào

Ơi đóm lửa đêm tàn sao quái dị
Cứ bập bùng âm ỉ những cơn đau
Ta mãnh thú lá rừng làm huyệt mộ
Tiếc thương chi cây cỏ cũng cau mày

Sao bóng dáng vầng trăng xưa vẫn sáng
Soi đồi hoang từng đêm tối ta về
Phương trời lạ em lúc nào chợt nhớ
Gởi chút buồn về tận chốn sơn khê ...

Nguyễn Tấn Lực - K6

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét