Mẹ tôi ngồi lặng lẽ
Đôi con mắt mệt nhoài
Mẹ kể hồi bắt ốc
Mẹ nhớ hồi mò cua.
Mẹ kể thời con gái
Tát gàu sòng ruộng ai.
Mắt mẹ có chút gì?
Mà con lòng đau đáu
Bắt ánh nhìn mênh mang.
Mẹ ơi! Buồn im ắng
Cứ ôm ghì tim con
Bao nỗi niềm xa ngái.
Rụng trong đêm lạt màu.
Muôn vạn điều chi lạ...
Thổi bay dùm, gió ơi!
Mắt mẹ nói mọi điều.
Mà lời không nói được
Huyễn tan cùng hư không.
Còn điều con cất giữ
Có đi vào trăm năm?!
Mẹ lặng lẽ nơi này
Lạc cung trầm ngày tháng
Ngơ ngác lời thoi đưa
Mắt mẹ cứ nhạt nhoà.
Tựa như hồ đẫm lệ
Chực ngập tràn mắt con
Mẹ lặng lẽ phương này
Một ngày ....con có mẹ
Chẳng đi tìm thương yêu.
Huỳnh Thị Can - K7
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét