Trong lần về thăm Đèo Le năm trước tôi có dịp đi ngang qua một cánh đồng sen ở Duy Xuyên. Cánh đồng nầy tuy nhỏ nhưng từ xa chúng tôi nhìn thấy lốm đốm một màu hồng chen lẫn với màu xanh đồng cỏ trông rất đẹp. Thế là tôi đã đến nơi để ghi lại vài tấm hình kỉ niệm. Dù hoa sen nở rải rác nhưng màu sắc của cánh đồng sen đã tạo cho vùng quê ở đây một nét thanh bình yên ả lạ! Lần đó tôi ra về mà dấu ấn về một màu sen đẹp, tinh khiết vẫn đọng mãi trong lòng và hứa hẹn mùa sau sẽ trở lại nơi nầy.
Một năm đã trôi qua... Khi những cánh phượng đầu mùa khoe sắc và râm ran đâu đó tiếng ve trỗi khúc, chúng như một lời nhắc nhở tôi các cổng trường sẽ đóng lại, sẽ vắng bóng học trò và thay vào đó là mùa rong chơi của những cô cậu ấy đã về... Và những cánh phượng hồng kia cũng như nhắc nhở tôi về một mùa sen hồng ngát cả góc trời.
Mới hơn một tuần qua. Tôi và các bạn đã quyết rủ nhau về vùng đất có những cánh sen xinh như ước mơ năm trước. Và rồi hôm ấy, chúng tôi đã hẹn nhau đi sớm để sau khi thăm khu sinh thái của Gia Phan, chúng tôi sẽ về lại cánh đồng sen cũ để chụp hình lưu niệm vì sợ sen tàn. Một điều đáng nói là năm nay thời tiết khắc nghiệt làm sao! Dù chúng tôi có cố gắng mấy thì cuộc du ngoạn về khu sinh thái cũng đã chịu cơn nắng gắt. Khi đi ngang qua cánh đồng sen cũ, bây giờ không còn là một cánh đồng nhỏ nữa mà phải gọi là những đầm sen nối tiếp nhau đua nở vì nhà nào cũng trồng sen nên trông đến bạt ngàn. Chúng tôi ai cũng trầm trồ khi qua đó và tự hứa sẽ nhanh chóng rời khỏi khu sinh thái của Gia Phan để trở lại cùng Sen. Nhưng rồi cái nắng khắc nghiệt như muốn thiêu đốt thịt da hôm ấy đã đánh bạt đi những dự định của chúng tôi. Cả bọn tôi không đủ sức chịu đựng đành phải vô nhà người quen để nghỉ qua cơn nắng lửa nầy và hẹn nhau cho đến buổi chiều.
Chiều hôm ấy, trước khi ra về, chúng tôi ai nấy đều chuẩn bị ăn mặc thật đẹp những mong ghi cho mình nhiều tấm ảnh đẹp. Khi ra đến nơi, đứng trước những cánh đồng Sen, chúng tôi mọi máy hình, điện thoại đã sẵn sàng tác chiến thì mới phát hiện ra rằng “Sen đã ngoảnh mặt quay lưng lại với chúng tôi”. Những đoá sen không còn nở rộ như ban sáng mà chúng đã cuộn tròn thu mình như những chiếc búp chưa từng nở bao giờ. Chúng đã mang đi tất cả sự háo hức được đắm mình trong những đầm sen nở của chúng tôi. Thì ra là vậy! Hỏi ra mới biết, sen chỉ nở vào buổi sáng mà thôi và chiều về thì chỉ còn là những chiếc búp khép chặt lạnh lùng. Lần đầu tiên tôi mới hiểu một tí về đời sống của sen. Thế mới thấy câu tục ngữ “Đi một ngày đàng học một sàng khôn” quả không sai.
Sáng nay, chúng tôi không bỏ cuộc, không để phải đi không lại về không như hôm trước. Chúng tôi đi sớm hơn và thẳng đến vùng sen nở để vội vội vàng vàng ghi lại những tấm ảnh mà bao lần chưa thực hiện được ước mơ. Đó là, được đưa tay cầm lấy những đoá sen xinh nở rộ, được cúi mình ghé sát cánh sen để tận hưởng mùi thơm của chúng và được xắn quần lội dưới đầm sen. Chân sè sẹ, nhẹ nhàng đặt lên vùng đất bùn lầy mà tinh khiết, vùng đất đã cho con người bao đoá sen xinh xắn thơm tho ... Tất cả, tất cả những điều đó đã mang đến cho tôi một niềm vui khôn tả!
Phan Hoa Xuân - K6
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét