Thứ Sáu, 3 tháng 4, 2020

QUÊ MẸ


Ta về đây chiều vàng con nắng xế
Tiếng chuông chùa rót lạnh tím không gian
Sân nhà ai hoa hồng buồn khoe sắc
Rã cánh tàn vùi ngủ giữa hoàng hôn

Ta về đây hỡi những ngày thơ ấu
Mắt nai đầy ngơ ngác tuổi vô ưu
Đã một thời tình si của lũ bướm
Của lũ chuồn cánh mỏng ép thành thơ

Của cánh diều căng dây trên lưng gió
Bao tờ thư gởi mãi chẳng thấy cùng
Của con dế giấu mình trong hang kín
Mỏi chân treo trên sợi tóc quay vòng

Con sóng nhỏ vỗ về ôm bến cát
Còn lại đây quê hương mẹ ngọt ngào
Ta run rủi một đời chân cao thấp
Giấu ăn năn vô tội trái tim mình

Chiều bạc lòng con đò nhỏ nằm yên
Mây lạc lối dựng sầu trên núi Chúa
Hoa mía trắng mẹ về trên vai nặng
Dành cho con những ngày tháng huy hoàng

Đại Bình ơi! Biết bao năm xuôi ngược
Dốc bến đò tre rủ bóng chờ ai
Mùa nước lụt đầy lòng con sông nhỏ
Để người đi bên lở nhớ bên bồi

Hoa nắng vàng cuối ngày rưng cánh mỏng
Gót giày mòn rũ bụi bên thềm xưa
Mẹ nghiêng nón che thân mình gầy guộc
Che đời con một lối đi về

Ta về đây xòe đôi bàn tay trắng
Mười ngón đan cuộc sống dững vô tình
Ngửa mặt nhìn mây núi thênh thang
Thèm kiếp cỏ pha xanh màu rêu dại.

Đỗ Khương Bình - K16

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét