HOÀNG HÔN
Người đi bỏ mặc vầng dương rụng
Thơ thẩn dòng sông mãi lững lờ
Một góc trời chiều dần lặn xuống
Hoàng hôn bảng lảng chạnh niềm mơ
Tìm về ký ức trong mong nhớ
Bóng dáng xa xưa mộng tưởng chờ
Gió thoảng ru hồn người viễn xứ
Màn đêm phủ bóng giục hồn thơ
Trần Ngọc Anh - K10
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét