Thứ Hai, 16 tháng 3, 2020
NẮNG XẾ
Ta lại về nằm giữa vườn xưa
Ôm mây ngủ với những ngày già cỗi
Tóc xanh đã nhuộm màu sương khói
Da đã khô phủi mãi bụi đường trần
Khói bếp chiều không giữ nắng hoàng hôn
Không giữ được bước chân em ngày nọ
Bàn tay nhỏ không giữ ngày xa xứ
Nên một đời ta mãi trốn tìm nhau
Em chừ đâu tóc rối có phai màu
Đôi mắt ướt có còn đêm hờn dỗi
Giọt nước mắt cho cuộc tình nông nổi
Trên môi người ngày tháng tàn phai
Cánh phượng rơi tuổi hoa đành khép lại
Dòng mực xanh rót xuống giọt nến tàn
Đêm nguyên sơ thắp hồng đôi má nhỏ
Ta lại về với ngày tháng ngu ngơ
Đã xa rồi một thuở ngây thơ
Chừ nắng đã qua hiên chiều bóng xế
Con gió về xôn xao cây vườn nội
Từng chiếc lá rơi vàng võ hồn chiều.
Đỗ Khương Bình - K16
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét