Thứ Hai, 30 tháng 12, 2019

BẾN ĐƯỜNG HOA !


Đưa nhau về Gò nổi
Bên sông Thu bãi bồi
Đất trời như hoà quyện
Nắng lên, hoa Mặt trời

Bến đường nay đổi mới
Sắc vàng hoa lên ngôi
Dắt đưa người thưởng ngoạn
Vườn Hướng dương tuyệt vời

Hoa điểm tô màu đất
Người yêu người sánh đôi
Anh nông dân chân chất
Tạo sắc hương cho đời

Xưa nào ai nghĩ tới
Bến đường cây xanh tươi
Điện quang vùng bão lũ
Nay rực hoa Mặt trời !

Trần Ngọc Anh - K10
(Khu du lịch sinh thái Bến đường thuộc Điện Quang-Điện Bàn-Quảng Nam)

Tạm biệt THÁNG MƯỜI HAI.


Dẫu không muốn cũng đành chào từ biệt
Tháng Mười Hai mưa ướt lạnh, gió nhiều
Một năm dài tất bật, lúc quạnh hiu
Những lo lắng, vui buồn quanh cuộc sống.

Năm cũ đi, năm mới đang mở rộng
Chuyện đời thường chưa biết sẽ về đâu
Vẽ ước mơ xanh ngát thắm một màu
Lời từ giã tháng Mười Hai còn kỷ niệm.

Đâu ngoài kia, ai lang thang tìm kiếm
Nhanh chân mau trong ngày cuối dần tàn
Chuyện vui buồn chẳng cần phải hoang mang
Không như ý...chắc gì không đồng điệu.

Như tháng Mười Hai, không bao giờ thiếu
Ba mươi mốt ngày...cũng một tháng thôi
Những ưu tư, trăn trở cũng qua rồi
Nên tốt nhất... thích nghi điều hiện hữu

Lạnh ngày Đông cũng không là vĩnh cữu
Tháng cuối đi, năm Mới...tháng Giêng về
Đầu mùa Xuân còn ướt lạnh tái tê
Có đôi kẻ bước đi trong tiếc nuối

Tạm biệt em, tháng Mười Hai lần cuối
Những muộn phiền theo ngày tháng phai phôi
Nắng tháng Giêng hừng cháy bên kia đồi
Hai ngàn hai mươi...Có Xuân hy vọng.

Phạm Lợi - K8

Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2019

KHÚC XUÂN HỒNG !!!



Hãy hát lên cho cây đời xanh trái
Cho bão tố hiền hòa
Bản tình ca trải rộng khắp non sông
Cho câu thơ mênh mông
Bờ xôi ruộng mật
Ruột dưa hồng nhuộm đỏ máu An Tiêm
Vũ điệu hồng hoang rực lửa
Làn dân ca ngọt ngào, niệm vô minh
y hát đi em
Bản đồng quê trầm bổng nốt phiêu linh
Cho làn lụa mỹ miều
Đôi bờ nhật nguyệt liêu xiêu chiều cõng nắng
Hãy hát lên em, điệu lý xuân về
Buổi chợ kề áo hoa nhành lan tím
Gió xuân hồng man mác khúc Xàng Xê.

Ngô Thị Nhân (ChsĐG) Ảnh st


Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2019

GÓT QUA GIAO TÌNH


Mơ hồ mấy dặm quan san
Tơ buồn giăng mắc dọc ngang bến đời
Triêu nhan câm nín ngẹn lời
Ai nay trĩu gánh rối bời về đâu

Gò hoang chôn chặt men sầu
Đắng cay chua chát ố màu thời gian
Cội yêu núi đá hạc vàng
Tình si xin gởi bạt ngàn thông reo

Chiều rơi lũng vắng truông đèo
Vi lao trắng xóa gió heo hút về
Tháng ngày dậm dật lê thê
Vần thơ hụt hẫng tỉ tê mây trời

Người xa tít tắp mù khơi
Tình gần như thể chẳng rời bên ta
Ô kìa lóng lánh sao sa
Địa đàng mở hội gót qua giao tình

Vũ Đan Huyền - K7


GIÁNG SINH HÀ NỘI


Hà nội lạnh khô bụi mù mịt phố
Cái rét tràn về đêm tối dày sương
Chẳng thấy mặt nhau ai bước qua đường
Cao ốc, building chẳng còn khoe dáng!
Nhà thờ chính toà đèn như thôi sáng
Thánh thót tiếng chuông hiển hiện thiên thần
Mừng đón giáng sinh ai đó bâng khuâng
Chúa có kịp nhìn tín đồ ngột ngạt?

Trần Ngọc Anh - K10

Thứ Tư, 25 tháng 12, 2019

NẮNG HAY MƯA !!!


Chiều ni không nắng cũng chẳng mưa
Chỉ có lưa thưa ngọn gió vừa
Có chùm cánh sóng lay thuyền biếc
Tường Vi loang tím áo thềm xưa

Đôi gánh cong cong dạt bấc lùa
Vẫn tóc lụa mềm gội nắng mưa
Nhớ lúm đồng tiền mùi hương ổi
Hai bờ qua lại ngóng mây thưa

Bong bóng ngày mùa gốc rạ thơm
Đâu phiến ngân hà giăng chuông tự
Loáng mùi cá nục gói trăng trưa
Chấm chén tình xuân men rượu đào

Hoàng hôn chiền chiện vỡ buồm nâu
Lả lơi con nước tịnh yên thâu
Hàn Giang sóng sánh nhành trinh nữ
Dấu dầm Huyền Trân lữ giang đầu.

Ngô Thị Nhân (ChsĐG)



NHỮNG NGƯỠNG CỬA CUỘC ĐỜI


Thời ấu thơ ngày đầu tiên đi học
Mẹ dắt tay mà nước mắt nhạt nhòa
Có bướm vàng và mây hồng đưa lối
Và nụ cười chào đón những đóa hoa

Cánh chim non vào khung trời xa lạ
Xung quanh tôi ai cũng khóc như tôi
Ngồi bên mẹ mà đôi tay nắm chặc
Lo âu nhiều làm nhòa nhạt bờ môi

*****

Ngày mới bước chân vào trường trung học
Sân trường đầy hoa phượng thắm muôn nơi
Mình cứ ngỡ như là mình đã lớn
Thầm mộng mơ những ước vọng cao vời

Tâm hồn mình cứ mỗi ngày mỗi khác
Yêu cánh phượng hồng thương nhớ vu vơ
Áo trắng em bay sân trường lộng gió
Ngớ ngẩn hồn những khúc nhạc vần thơ

*****

Vào đại học với con đường rộng mở
Như con tàu bé nhỏ vượt trùng khơi
Ai cũng thế vùi đầu bên sách vở
Gom hành trang cho bước nhỏ vào đời

Sân trường đẹp những chùm hoa phượng vĩ
Bạn bè vui học tập dưới giảng đường
Vẫn thương nhớ người em thời trung học
Lúc tim mình vừa mới biết yêu đương

*****

Ngày ra trường với thật nhiều mơ ước
Như cánh chim tung cánh giữa trời không
Những nhà máy những con đường chờ đón
Cứ mộng mơ đời là những hoa hồng

Sức trai trẻ khó khăn nào quản ngại
Gót chân mềm dong rủi khắp muôn phương
Thành công hay thất bại gì cũng mặc
Vẫn xông pha như người lính chiến trường

*****

Rồi cứ thế theo dòng đời trôi mãi
Nắng sớm qua đi lại đến chiều tà
Những gian khó cũng chìm vào dỹ vãng
Cũng phai tàn nhanh như những đóa hoa

Khung cửa đời người dường như khép lại
Lúc yên bình cũng có lúc bão giông
Đời vẫn thế ngọt ngào và mặn đắng
Còn niềm vui bên chén rượu cay nồng ...

Nguyễn Tấn Lực - K6


PHỤC SINH


Đông miên đang ngon lành giấc
Con ốc sên bỗng cựa mình
Hình như từ trong lòng đất
Có luồng hơi ấm hồi sinh

Và cành khô vàng cong lá
Liu riu sắp vụt nách chồi
Mùa đông còn đang nấn ná
Mà nghe dòng nhựa dần sôi

Và em về ngang phiên chợ
Tìm vuông vải mới thơm hoa
Ướm thử rồi bồi hồi nhớ
Rằng ai biết có mặn mà...

Và tôi giữa ồ ào phố
Lắng lòng chầm chậm bước êm
Đã nghe tươi non ngọn cỏ
Chảy tràn vào đêm tĩnh yên.

Nguyễn Đại Bường - K10

NHỚ MÙA NOEL TRƯỚC



Tôi về An hải chiều nay
Lá thu biền biệt lối gầy chốn xưa
Lập đông gió Bấc rắc mưa
Gác chuông Gia Phước đong đưa tiếng lòng
Về đây hoài những ước mong
Tuổi thơ ngày ấy như đong đầy tình
Vui sao thuở ấy Giáng sinh
Cờ hoa lấp loáng, thánh kinh vang lừng
Trẻ con vui hát tưng bừng
Quà Noel chuyển phát từng thiếu nhi
Thời gian lặng lẽ trôi đi
Năm mươi năm ấy khắc ghi giáo đường
Gia Phước giáo xứ nhập phương
Ô gia - Trung Phước hợp phường giáo dân
Bình minh thánh thót chuông ngân
Rộn ràng lễ chúa bước chân tín đồ
Tâm linh cùng đấng Kitô
Thế gian là chốn hư vô cõi đời
Đạo là hướng thiện người ơi
Kinh là sách dạy thảnh thơi nỗi lòng…

Mùa Giáng sinh đến trong mong
Đèn sao lấp lánh cội thông tươi màu
Dòng người lũ lượt cùng nhau
Đức Bà chính điện xôn xao hát mừng

Trần Ngọc Anh - K10


NĂM MƯƠI LĂM NĂM NGÀY ẤY ĐÔNG GIANG



Tôi xa ngôi trường nhỏ vào năm 1970, tính đến nay là 47 năm rồi. Dù là hình ảnh của dãy nhà gồm bốn phòng học, mái ngói cao nằm chơ vơ trên bãi cát vàng còn rất rõ trong tôi.

Mỗi khi nhớ đến, tôi còn nhớ được cái cảm giác bước chân của mình lún lên cát, buổi trưa nóng thì chỉ muốn chạy cho nhanh để tránh hơi nóng của những hạt cát len lỏi vào giữa các ngón chân mình. Hoặc là những buổi trưa hè trong lớp học, cái thuở mười hai mười ba, ngồi nghe tiếng thầy giảng bài thì như là một điệu nhạc trầm bổng... tay tì lên mặt bàn, những dãy bàn chằng chịt những nét chữ ngây ngô, những bài thơ vần điệu của tuổi học trò... người học trò nào mà chẳng lén nhìn ra sân... một bãi cát mênh mông vàng làm cho sân trường thật là lớn, chỉ có cái cột cờ đứng trơ vơ giữa sân... vừa ngạo nghễ vừa đơn độc...

Ngôi trường chỉ có vậy, giản dị và đơn sơ. Nhưng có điều lạ là đối với những cựu học sinh thì trong trí nhớ, kỷ niệm không đơn sơ và giản dị chút nào. Nó luôn có một cái gì đó rất dễ thương, hiền hòa như tuổi nhỏ, như những ngày mới lớn. Không hiểu có phải vì ngôi trường nhỏ, thầy trò gần gũi nhau. Nhớ những lưu tâm, chăm sóc mà thầy cô đã dành cho đám học trò... Đáng quí thay!

Và rồi những người bạn năm xưa, ngây ngô chân thật. Cảm tình dành cho nhau lúc mà chưa vướng những lo toan, tính toán của cuộc đời.

Những hình ảnh đẹp đó mà trong trí nhớ đã được thi vị hóa đi theo ta hoài mãi, dù đã mấy chục năm trôi qua. Hình như kỷ niệm về ngôi trường nhỏ bé đó là một phần quan trong của đời mình, là chiếc nôi êm ấm, an toàn để chúng ta tìm về... bên cạnh một thân yêu.

Ngôi trường sắp 55 tuổi, thầy cô thì cũng đã già và ngày càng yếu đi. Chúng ta cũng tuổi đời chồng chất. Cũng là một dịp để chúng ta gặp gỡ, nhắc nhở những kỷ niệm xưa, ôn lại những mẫu chuyện về một ngôi trường. Có dịp để tỏ lòng biết ơn thầy cô... Mai sau này, không ai biết được những gì đang chờ đón chúng ta, thì dù sau đi nữa cũng có được thêm một lần tề tựu về bên chiếc nôi êm ấm của ngày xưa...

Ước mong sẽ có sự tham dự đông đủ của quí thầy cô, quí bạn cựu học sinh. Sẽ là một cuộc họp mặt đầy ý nghĩa và thân mật, giống như những buổi chào cờ sáng thứ hai năm nào trong sân trường, trên bãi cát vàng năm xưa...

Trương Kim Chi - K5 ĐG

GIÁNG SINH



Chúc mừng em Noel vui vẻ
Cành thông xanh đã sáng lên rồi
Chuông nhà thờ gọi em vào đêm lễ
Nỡ lòng nào em lại bỏ quên tôi.

Mùa Giáng sinh về trong đêm giá lạnh
Bầu trời vang một Đêm Thánh Vô Cùng
Tôi tìm gì giữa ngàn sao lấp lánh
Chúa lòng lành dang rộng cánh tay thương

Mừng cho em đêm nguyện cầu Ơn tứ
Bết-lê-hem từ ấy vọng Tin mừng
Mỗi tấm lòng xin hóa thành Thiên sứ
Làm que diêm xoè rạng nghĩa yêu thương

Mừng cho em, tôi mừng cho em đó
Lời thì thầm xin gửi với vô biên
Con đường ấy ngàn năm tôi vẫn đợi
Một dáng quen không phải của riêng mình

Trong góc khuất tôi qùi dâng lên Chúa
Hoà lời kinh âm hưởng ngấm vào đêm
Mùa Giáng sinh làm phục sinh cứu rỗi
Ấm tình tôi ơn phước đã yêu em!

 Nguyễn Quốc Huân - K10

Thứ Hai, 23 tháng 12, 2019

THU YÊN BÌNH


Hồ thu phẳng lặng nước trong veo
Chiếc lá vàng rơi vọng tiếng vèo
Có cặp thiên nga đùa dưới nắng
Cô đơn cánh nhạn cuối chân đèo
Mây bay lững thững theo chiều gió
Nước tịnh êm đềm chẳng tiếng reo
Cảnh tĩnh lòng yên tâm tự tại
Âu lo biến mất chẳng buồn theo.

Nguyễn Sỹ Tâm (k8)

Thứ Tư, 18 tháng 12, 2019

BẾN ĐƯỜNG MÙA ĐÔNG.


Bến Đường vào Đông...gió về nghe se lạnh
Chưa rét run người, vắng những cơn mưa
Mây giăng lưng trời... nắng rớt lưa thưa
Tấp nập người về niềm vui khôn tả.

Bến Đường hoàng hôn...ai nào xa lạ
Ánh trăng nghiêng như thiếu sáng đêm này
Lấp lánh sao trời ẩn hiện trong mây
Trong đêm tối, hoa giăng màu mộng mị

Bến Đường ngày Đông...Ôi lắm điều thi vị
Sớm mù sương gọi nắng ấm lên dần
Hướng dương khoe màu như gọi cả mùa Xuân
Nghe rạo rực trong lòng người viễn xứ.

Bến Đường mùa Đông...đong đầy tâm sự
Bên cầu Kỳ lam đèn tàu hỏa quét ngang đường
Cuối năm rồi, đau đáu nhớ quê hương
Có về được...hay ngậm ngùi đất khách!?

Bến Đường mùa Đông...ai làm khoe sắc
Ngày giáng sinh đây vùng đất nở hoa?
Chuông giáo đường văng vẳng ngân nga
Nơi Trà kiệu xa xa mừng Chúa đến.

Bến Đường mùa Đông ai đem ngàn thương mến
Gió vô tình lay nhẹ cánh hoa đêm
Vẳng đâu đây như khúc nhạc êm
Tiếng dế gọi bạn tình…vùng sinh thái !

Ngày 17/12/2019.
(Trần Ngọc Anh - K10)


Thứ Ba, 17 tháng 12, 2019

TẾT !!!


Pháo hoa rộn rã đêm tịch tà
Đất trời yên tịnh phút giao thoa
Xa xa trống giục hồi chuông mới
Tóc em xanh lạ bánh chưng ngà

Vàng oanh pha mượt lá vườn ai
Líu lo Mai nụ lộng lưới chài
Hoa cau biển biếc thanh bình quá
Hò dô tay sóng quẫy trăng cài

Mẹ mang hương Bưởi ủ đêm đau
Chuối huê xoan trắng ngọn tóc sâu
Võng trưa kẽo kẹt câu lục bát
Quảng hằng ta say phép nhiệm màu

Ngô Thị Nhân (ChsĐG) (ảnh st )


MỘT MÌNH



Một mình giữa chốn cô đơn
Chìm sâu dĩ vãng chập chờn thâu đêm
Một mình một cõi không em
Mà nghe trống vắng buồn thêm vô bờ
Một mình vạn nẻo bơ vơ
Đời ơi sao lại hững hờ mình ta?
Một mình giữa chốn phong ba
Chạnh lòng đến nỗi xót xa nhân tình
Một mình rồi lại một mình
Tim ta thương bóng yêu hình ai kia
Một mình ai sẻ ai chia
Môi em với mắt mi kia có buồn
Một mình với một phòng không
Buồn thêm lai láng hoàng hôn tím chiều
Một mình ở chốn cô liêu
Nghe như gió cũng nhiều điều tâm giao
Một mình lá cũng nôn nao
Reo trong gió những ngọt ngào ru mây
Một mình ta với men say
Đầy vơi bao nỗi đắng cay tình đời
Một mình quạnh quẽ chơi vơi
Mặc hồn ai đó rong chơi quên về.

MAI MỘNG TƯỞNG - K6

ANH CÓ CHỜ


Anh có chờ em như những ngày đầu
Như những ngày hai đứa mới quen nhau
Hay năm tháng đã thay màu ân ái
Môi nhạt màu cho khắc khoải đêm thâu?

Anh có chờ em bao mùa mưa nắng
Hương có còn nồng sắc thắm trời xuân?
Anh có đợi ngày về vui sum họp
Hay mình em lặng lẽ với cô phòng?

Chiều đi chậm không gian chừng lắng đọng
Biết người xưa giờ chẳng đổi thay lòng ...
Em sẽ về mình vui câu hạnh phúc
Chén tương phùng ta chuốc cạn ngày đông!

Phan Thị Hoa Xuân - K6


SÀI GÒN MÙA ĐÔNG.


Sài Gòn mùa Đông...gió se se lạnh
Chẳng rét run người, thiếu những cơn mưa
Mây đan mù trời... nắng cũng lưa thưa
Chỉ có dòng người đi, về vội vã.

Sài Gòn mùa Đông...đâu còn xa lạ
Ánh trăng nghiêng không chiếu sáng đêm này
Ngàn vì sao lấp lánh núp trong mây
Khi đêm đến đèn giăng đầy phố thị.

Sài Gòn mùa Đông...nhiều điều thi vị
Sớm mù sương rồi nắng ấm lên dần
Muôn sắc màu như gọi cả mùa Xuân
Thêm náo nức những người con xa xứ.

Sài Gòn mùa Đông...đêm đầy tâm sự
Gánh hàng rong xuôi ngược khắp nẻo đường
Cuối năm rồi, đau đáu nhớ quê hương
Có về được...hay ngậm ngùi đất khách.

Sài Gòn mùa Đông...còn nhiều vướng mắc
Thương thật nhiều những kẻ ở miền xa
Nỗi cô đơn thiếu vắng một mái nhà
Vui đoàn tụ khi Xuân về Tết đến.

Sài Gòn mùa Đông...trăm thương ngàn mến
Gió vô tình khẩy nhẹ chiếc đàn đêm
Lắng lòng nghe...đây khúc nhạc êm đềm
Đông ngờ nghệch chờ Xuân Sài Gòn nhé.

Lê Thị Ngọc Yến - K8


Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2019

RỦ NHAU DỀ XỨ QUOẢNG


Cố sắp xếp dề quê chơi mi hỉ
Xứ Quoảng mình có thiếu cái chi mô
Mún chiêng xù thì bét mớ coá rô
Húp rồn rột dui tai canh coá diếc
Mới nghe thôi mi bổ lòa muốn…điếc
Hay gioả đò chẻng mún dề chơi?
Ời, dề nghe…núa miết mệt mi quơi
Bánh troáng thịt heo hồi mô cũng có
Tau núa lố mi tau lồm con chó
Ngập chưng reng chút rượu gộ thơm lừng
Loà đồng hương tau núa để mi mừng
Dân Quoảng mình có reng núa rứa
Thẻng ruột ngựa chẻng bô giờ thất hứa
Mi biết rồi tau núa nửa bèng không
Dề hè ni…rủ mấy đứa tắm sông
Eng trái mù u tha hồ…đau bụng
Nhớ cái thời mình giành eng ổi rụng…
Suốt dọc đường đi học có reng đâu?
Cỏa một quoảng đời bu đít con trâu
Quần toà lỏn ơm súng tre đánh giẹc
Béng ầm ầm miệng xung phong béc mệt
Ngủ núa xồm y mấy thầy cúng miếu
Đánh giẹc ngủ mê đái dầm thúi chiếu
Sè sẹ thay quần mẹ tèng hén cho quoa
Dề mi quơi thăm đất Tổ quê choa
Dét mấy cháu dề cho biết loàng quen xốm
Kẻo sau này chiệng quê ngồi nghe lốm
Ở phố miết cua chừng quên gốc goác
Xứ Quoảng mình lun nẹng tình cô boác
Có đi mô kiếm sống cũng quay dề
Chừng nớ thôi núa nữa chéc mi…khùng
Cố sắp xếp sớm dề quê một chiếng
Tau thân mi nên sợ mi moang tiếng
Lại trách tình bè boạn chẻng roa sô?

MAI MỘNG TƯỞNG - K6

NHỮNG ĐOẢN KHÚC RỜI



*Thu vấn vương gì sao mắt cay
Theo chân lữ khách nhuộm hồn say
Nắng vàng hờ hững trên nhành lá
Để chút hương tình hờn dỗi bay.
(21/10/17)

*Thu vàng nhuộm chín cõi lòng say
Chiếc lá đa tình theo gió bay
Vài giọt nắng chiều còn sót lại
Len vào nỗi nhớ lúc nào hay
(21/10/18)

*Nửa đêm sương lạnh thấu tim gan
Lá cóng trên cây chửa kịp vàng
Thu vẫn chưa tàn đông đã tới
Bao giờ xuân mới trở mùa sang
(18/10/18)

*Ai bảo mùa đông nắng chẳng vàng
Sáng nay tia nắng thật long lanh
Vầng mây lơ lửng phơi mình tắm
Nắng ấm giữa mùa tuyết giá băng
(17/12/18)

*Cây tuyết bên thềm mới trổ bông
Vườn xuân đã nhuộm trắng hay không
Cỏ cây co lại trong hơi lạnh
Trách nắng không về để đợi trông!
(3/7/18)

Nguyễn Sỹ Tâm - K8

DẤU!!!


Dấu HUYỀN nằm thăng trầm cơn bão lũ
HỎI bao năm nguyệt khuyết cỏ hương lơi
Kiều lưu lạc phong vân lầu lẻ bạn
Hồn Nguyễn Du, Côn Đặng** mấy nghìn thu

Tiếng miền trung nằng NẶNG dấu Bầm* ơi
Mẹ cùng cha ru nửa giấc viền môi
Tiếng vó ngựa gươm phơi đường huyết lộ
SẮC non trời loan trắng dấu Mỵ Châu

Chiều CÂU LÂU***trăng muộn nhớ Hàn châu
Tiếng quê hương thánh thót vỗ giang đầu
Nhẹ như tơ đẹp vần thơ cổ tích
NGÃ lưng triền dải lụa dấu cong cong

Ngô Thị Nhân (Chs ĐG) (ảnh st) 
*vùng Hà Tĩnh có nơi cha và mẹ đều gọi như nhau
*** địa danh QNam


MƯA THÁNG MƯỜI HAI.


Lại cà phê sáng một mình
Cành cây trụi lá lặng thinh cúi đầu
Thu đi, Đông ẩm ướt lâu
Xuân còn xa tít, giọt sầu ngoài hiên.

Tháng Mười Hai chút muộn phiền
Cũng theo mưa gió rất riêng đi về
Ngày Đông tháng tận nhiêu khê
Thu đi, Đông tới liền kề như nhau.

Người không tật bịnh, cũng đau
Tuổi chồng chất tuổi theo màu thời gian
Nhìn mưa trút chiếc lá vàng
Trần ai khổ não vương mang kiếp người.

Tháng Mười Hai đợi niềm vui
Ngoài trời đổ nước, kẻ lười trốn mưa
Mà không - Tật cũ chẳng chừa
Bản thân không khỏe, lại ưa đèo bồng.

Bụng không, con chữ không thông
Đôi câu xếp lại mà hòng thành thơ...
Mấy hôm thiếu nắng, dật dờ
Người khi ốm yếu thường mơ mộng nhiều...

Sau trưa, nắng ấm buổi chiều...
Tháng Mười Hai có lắm điều đợi mong.
Giáng Sinh có Chúa Hài Đồng
Nhạc mừng Thiên Chúa nơi không trung về...

Cà phê lạnh ngắt môi tê
Nửa ly còn đó chẳng chê đâu nào
Mắt trông xa tít trên cao
Đêm nay ắt có vì sao ra đời.

Phạm Lợi - k8


ĐỪNG


Đừng chảy nữa sông ơi !
Biển đâu còn là của sông mà chảy về phía đó
Đâu còn chỗ cho mặt trời lấp ló
Hải đăng đầu ghềnh biết rọi sáng về đâu ?
Nghe nửa đêm tiếng thét rạn thân tàu

Đừng xanh nữa cây ơi !
Rừng đâu còn là của cây mà xanh hoài sắc lá
Đã nồng nặc mùi mồ hôi xứ lạ
Vết dao găm chém đứt phựt ngang mầm
Xin gục đầu trước vệt cỏ nghìn năm

Đừng hót nữa chim ơi !
Trời đâu còn là của chim mà sớm chiều sãi cánh
Gió phương Bắc thốc đêm ngày ớn lạnh
Chim Lạc rùng mình chẳng biết tựa vào đâu
Lịch sử mấy nghìn năm bị chém bay đầu

Đừng sắc nữa hoa ơi !
Đất đâu còn là của hoa mà cứ ngời sắc thắm
Gióng đã vô hồn đâu vó ngựa về muôn dặm
Đất run rẩy dưới chân theo vệt nứt trống đồng
Nước mắt chảy dài theo dáng đất cong cong.

Huỳnh Văn Mười - K7

Thứ Năm, 12 tháng 12, 2019

VỀ MỸ SƠN


Mây vẫn trôi ngang vòm tháp cổ
Rập rờn trong buốt trắng ngàn lau
Đường eo Chiêm nữ oằn con mắt
Đồi ngực vồng lên một thẳm sâu

Đưa tay chạm cõi mười thế kỷ
Bia đá, bệ thờ ươm khói sương
Chợt nghe thổ cẩm reo tung váy
Vũ khúc mềm như lửa bập bùng

Núi Quắp vẫn soi xanh suối Thẻ
Yôni phồn thực với Linga
Ngàn năm trời đất chưa hoang phế
Còn vang trống vỗ Áp-sa-ra

Nghệ nhân đâu hỡi, hồn di sản
Vòng xoay thế cuộc ứa tài hoa
Từng viên gạch hồng sôi màu nắng
Nung cháy âm thầm mỗi sát-na

Nầy em du khách thời trang trẻ
Hành hương Thánh địa rất kiêu sa
Thấy mình bỗng hóa người Chiêm quốc
Bàn tay chắp lại lễ Siva.

Nguyễn Quốc Huân - K10


THÁNG MƯỜI HAI.


Em đã đến...những ngày đầu rộn rã
Nắng nhẹ nhàng gọi khẽ tháng Mười Hai
Chút gió Đông tô điểm nét hình hài
Trời se lạnh, buông nỗi niềm trăn trở.

Tháng Mười Hai...dường như em còn nợ...!
Mỗi năm về khi gió trở mùa sang,
Thu vô tư thả những chiếc lá vàng
Là em đến đi tìm tia nắng ấm.

Thời gian vẫn cứ trôi qua chầm chậm
Bước lơ ngơ mặc ai đó đang chờ
Tình khúc buồn da diết đến ngẩn ngơ
Em gom chút nắng mưa vào hành lý.

Đông lạnh lùng...tháng Mười Hai em nhỉ...!
Ngóng Xuân về lòng lại thấy lâng lâng
Nhánh hoa tươi khoe sắc chẳng ngại ngần
Cho trọn vẹn tháng ngày em hiện hữu.

Tháng Mười Hai...những vần thơ đơn điệu
Viết tặng em hiu hắt mảnh trăng gầy
Gió chờn vờn cây nghiêng ngả như say
Vẫn em đó...mong manh...đêm hoang hoải.

Vài giọt sương có làm em bối rối...?
Nắng vừa lên, một ngày mới rộn ràng
Xuân đang chờ từng bước dịu dàng sang
Em ươm tiếp... vườn hoa tươi...chào Tết !!!

Lê Thị Ngọc Yến - K8

Thứ Ba, 10 tháng 12, 2019

XUÂN LÁ CÂY



Em là lá cây xanh ngần lá cỏ
Em là hương thanh anh là thoảng gió
Cùng nhau bước vào phương trời nắng lạ
Đất quen bàn chân cũng hóa tơ đàn

Em là lá cây rừng lên tiếng nói
Mộng xanh trời xanh lá với xanh cây
Em là trúc mai anh là chim én
Đôi vai chắp cánh nắng mới xuân đầy

Em là lá cây trong ngần xanh suốt
Bước bước bàn chân sông nước muôn trùng
Anh là giấc mơ cầm bằng gió thổi
Năm ngón mở ra đóa đóa mây trời

Em là dòng suối xanh rừng xanh núi
Em là lá cây lá cỏ nơi nơi
Anh nghe tiếng hát đó đây như thể
Mùa xuân muôn thuở bước bước đi về

Nhật Uyển Thư Cưu - K4

Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2019

MÙA ĐÔNG SÀI GÒN



Mùa đông Sài Gòn làm duyên con gái
Cái lạnh se se má đỏ môi hồng
Áo tím áo vàng rộn ràng xuống phố
Thành phố muôn màu chào đón mùa đông

Mùa đông Sài Gòn cùng em đi lễ
Vương Cung Thánh Đường rực rỡ đèn hoa
Giáng Sinh lại về tưng bừng khúc nhạc
Thiên thần hát vang mừng Chúa ra đời

Lất phất mưa bay nhòa trên tóc rối
Tay ấm trong tay dạo phố Sài Gòn
Vào quán Bạch Đằng nhìn người qua lại
Kem dâu kem dừa ngọt như môi hôn

Hồi chuông nửa đêm vang lên giục giã
Mình sánh vai nhau về phía giáo đường
Cùng quỳ bên nhau thì thầm khấn nguyện
Thế gian yên bình trong tình yêu thương .

Nguyễn Tấn Lực - k6


VẦN THƠ THÁNG CHẠP


Vẽ mực mưa thấm vần thơ tháng chạp
Nắng se vàng hương cải óng nong thưa
Bánh tráng quê, gạo nếp mới thơm vừa
Bão xa rồi vườn ai xanh làn lá

Nụ gừng già lúng liếng phủ sương sa
Người ly hương háo hức tiếng tàu về
Kẻ chợ quê lao xao kiệu mức trà
Chuông giáo đường dáng hoa vào thánh lễ

Bếp than kề mẹ nướng giòn tim sen
Ché rượu nồng ủ cơm chờ men dậy
Hồng câu đối khói loang chàm lam tự
Pháo xoe tròn chùm nở cánh đời say.

Ngô Thị Nhân(Chs ĐG)(ảnh st)


KÝ ỨC THÂN THƯƠNG


Dìu em về
Tận ngày xưa
Thuở còn đi học
Và…chưa biết gì
Đôi bàn chân
Sớm chai lỳ
Bươn trên cát nóng
Mà đi đến trường
Muôn ngàn ký ức thân thương
Tranh hoa
Bắt bướm
Trên đường tung tăng
Ta cùng em
Tuổi non măng
Vô tư đỏng đảnh
Đêm trăng mùa hè
Quây quần
Dưới tán cây me
Nghe bao điệp khúc
Tiếng ve gọi bầy
Ngồi đây nhớ bạn
Thương thầy
Cùng năm tháng
Cứ đong đầy yêu thương

MAI LỊCH - K6

THÁNG MƯỜI HAI


Chào em đến tháng Mười Hai buốt giá
Bao nhiêu chiều sương ướt lạnh quanh đây
Trên cành cây lá trụi mấy hôm rày
Em về lại mùa Đông chờ ngoài ngõ.

Ngày tắt nắng, đêm khuya không trăng tỏ
Mưa chực chờ trút nước xuống trần gian
Tháng Mười Hai đến sớm ...chút ngỡ ngàng
Đời thường nhật mải mê trong bề bộn.

Ngày mới lên...người, xe đi khắp chốn
Ai bận lòng trời nắng đổ, hay mưa...
Tháng cuối năm dù đến sớm, hay chưa
Cũng hối hả đi về theo thời tiết.

Mười một tháng, như năm trời cách biệt
Nay lại về mang lạnh lẽo tròn năm
Tháng Mười Hai vẫn có ánh trăng rằm
Em đẹp nhất vì cuối năm...Tết tới.

Tiết Đông thiên dài chi cho Xuân đợi
Đếm thời gian vàng võ cội mai già
Hạnh phúc nào tìm kiếm ở đâu xa
Ta đang có Tháng Mười Hai, Xuân sẽ tới.

Phạm Lợi - K8

Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2019

UỐNG RƯỢU VỚI TRĂNG



Đêm gieo trên lá sương ngàn
Gió về ngậm hạt trăng tàn qua sông
Người về thả bước hư không
Còn ta chén rượu môi nồng ngất ngây

Trăng ơi! Nâng chén rượu đầy
Quên đôi mắt ướt vai gầy môi hoa
Tình như sương khói la đà
Trăm năm níu bóng trăng tà đa đoan

Mây trôi về xứ phương ngàn
Trăng ngơ ngác giữa cung đàn rượu ca
Sông trôi giữa kiếp ta bà
Qua bao ghềnh thác núi già đứng trông

Người về nghiêng chén rượu hồng
Ngàn lau lách mộng gió đồng vi vu
Trăng sầu chết giữa thiên thu
Còn ta chén rượu phù du cuộc đời

Đỗ Khương Bình - K16

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2019

NGẮM MƯA


Ngày mở mắt trời xuân xanh ngấn lệ
Ngắm chiều mây giọt rượu rớt đâu hay
Xuống lòng đây thảng thốt những đêm dài
Qua làng nọ phố phường kia chìm tắt

Qua lòng ta những bước chân dìu dặt
Theo nhịp vần tim máu đập xôn xao
Ơi mây trời vần vũ tự hôm nao
Giữa lòng ta xuân tụ về bốn phía

Gió mười phương về khai thiên lập địa
Ru lòng người mây nước rủ nhau đi
Ru cơn mưa những mặt người mặt phố
Những chân đồi chân núi mọc quanh năm

Buổi xôn xao vui tản mạn theo dòng
Nguồn nước chảy từ trời cao có thấy
Em cùng ta như mây trời chắp nối
Từ thôn làng qua phố thị thiên thanh

Chiều đi qua nắng vàng rơi khe cửa
Giọt nắng vàng dìu dịu bước chân em
Giọt nắng vàng giữa môi mắt chênh vênh
Thắp cùng ta trăng sao bừng giai điệu

Trong tơ tóc lặng yên đèn khuya trừ tịch
Lòng ta đây ngàn mưa xuống từ trời
Ngày mở mắt ngàn xuân xanh cao rộng
Bước đi về lặng ngắm giọt mưa rơi

Từng giọt mưa từng giọt ngọc không lời
Trong thớ đất bao dung trong lòng ta vạn thuở

Nhật Uyển Thư Cưu - K4



Thứ Ba, 3 tháng 12, 2019

NGÀY EM ĐẾN !!!


Ngày em đến trong veo làn ngọc nữ
Cốm hương quỳnh phong kín nhụy tương tư
Dạ lưu ly xanh phiến bích nhu mì
Tóc mai dài buộc chặt áng chiều đi

Ngày em đến gió xoe tròn con sóng
Gom lụa là uống cạn chén cuồng si
Nắng ôm mây yếm thắm lượn non bồng
Cung đàn xưa sáo lẫy lý thiên di

Ngày em đến màu Hàn giang thắm liễu
Nhặt triều phơi ,đầy vơi nước xuôi dòng
Xếp gạch hồng ta xây đài mỹ nữ
Đợi trăng phiêu giăng bến mộng Trương Chi

Ngô Thị Nhân (Chs ĐG) (ảnh st)


Thứ Hai, 2 tháng 12, 2019

NGÀY VÔ TÍCH SỰ


Có một ngày ta cảm thấy thừa ta
Không giúp ích được gì cho xã hội
Tâm trí bất an tinh thần mệt mỏi
Tìm một chỗ ngồi trong quán cà phê

Có một ngày không ai được rủ rê
Tắt điện thoại đừng trông chờ gì cả
Gió ngừng thổi cho cây xào xạc lá
Một đời im đứng lặng bóng trời trồng

Có một ngày ta tìm chỗ náu nương
Ngậm đắng cà phê tan cơn buồn ngủ
Ngày lịch không ghi - ngày vô tích sự
Đến rất cận kề nghĩ thật xa xăm

Có một ngày ghi nhớ giữa trăm năm
Con sói lạc bầy nơi miền hoang dã
Thân đơn độc tượng đồng bên vách đá
Hồn bỏ quên trắng dã những sa mù

Có một ngày chiêm nghiệm nỗi riêng tư
Sống độ nhựt bằng cà phê nước lã
Tổ quốc thiêng liêng nỗi buồn chính nghĩa
Lạc hậu mất rồi còn gạn đục khơi trong!

Nguyễn Hữu Thụy K3


Chủ Nhật, 1 tháng 12, 2019

DẠ KHÚC


Ta về gởi lại bên thềm
Nụ hôn rớt vội giữa đêm trăng rằm
Mà sao tình quá mỏng manh
Sợ khi nắng sớm tan nhành sương mai
Giấu cho nhau ngày tháng dài
Về trên cánh mộng gót hài bâng quơ
Ta về bên ấy ngẩn ngơ
Để đêm nghiêng ngã hửng hờ người ơi

Đỗ Khương Bình – K16