Thứ Hai, 18 tháng 11, 2019

LÀ THƠ LÀ HOA VÀ NƯỚC MẮT


(10 năm ngày mất bạn hiền Đặng ngọc Khoa)

Rồi lại nghĩ cuối cùng ai cũng chết
Thật hiển nhiên nhưng vẫn cứ là buồn
Đời về chiều tím tái ánh hoàng hôn
Thương biết mấy người bạn hiền tới số

Mắt đã khép giữa đôi bờ xanh cỏ
Khoa ơi Khoa! Chuông gió gọi hồn rồi
Đêm trăng tròn hạ cánh vệt sao rơi
Một chấm nhỏ nhân sinh vừa lịm tắt

Sẽ là thơ là hoa và nước mắt
Tiễn đưa nhau đến cuối một đoạn đường
Giữa vô cùng trời đất lạnh mênh mông
Ngọn nến trắng lung linh màu xám khói

Một phút linh thiêng - ai người nhớ tới
Vội vã chi - xin dừng lại cúi đầu
Kể từ đây trong mãi mãi xa nhau
Câu chuyện thật ngậm ngùi trang cổ tích.

Nguyễn Hữu Thụy - k3



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét