Thứ Năm, 31 tháng 10, 2019

KHÁCH QUÊ


Một sớm mai về làm khách quê
Ngõ chợ phà trưa dọi gánh về
Dạ hành sương sớm len qua chái
Chòng chành hương bưởi phả đường đê

Ngắm cô em gái áo thơm tà
Đường về thôn Bắc* cỏ đơm hoa
Ụ rơm đuổi tìm xưa trốn mẹ
Thợ thuyền giăng lưới bãi nương xa

Thành quách rêu phong mấy nhịp cầu
Lấp lánh liễu gù sải chim câu
Hoàng hôn tu hú xôn xao bạn
Đêm về Đóm trải ánh nương dâu

Một sớm mai về làm khách xa
Đèn cù lao xao gốc si già
Ba hoa thằng bé khều tóc mận
Dòng sông lấp lóa bóng người qua

Ngô Thị Nhân (Chs ĐG)
(ảnh st)



CUỐI MÙA THU ẤY


Lá vẫn bay cùng mưa nhẹ rơi
Lạnh lẽo quanh đây vắng tiếng người
Em có đến không trời sắp tối
Bên hồ ghế trống một mình tôi

Dẫu đã quen lâu nhiều lần đợi
Nghe giọng cười thôi se sắt vơi
Lặng lẽ tựa hồ đầu đông tới
Gió lùa câu hứa thắm son môi

Em mãi là em, tôi là tôi
Thương nhau hai mảnh ghép cuộc đời...

Đoàn Quân - K2


DÒNG TRÔI...!


Suối không reo sao còn gọi là suối
Vượt thác gềnh để chảy được về sông
Sông oằn mình để dòng trôi được chảy
Sông dùng dằng như vương người ở lại...!
Đắp phù sa cho đủ, đẹp đôi bờ
Rồi nghiêng mình cho thuyền chao sóng vỗ
Nằm chờ nhau nơi cửa biển hững hờ...?
Ngắm trăng thanh chờ ngày ra biển lớn
Làm sóng lăn tăn vỗ nhẹ mạn thuyền
Cũng lắm khi dỗi hờn thành bão tố
Để giữ em khỏi đi lạc phương nào
Suối luôn reo, Sông luôn chảy và biển đời luôn dậy sóng...!?

Phan Chính - K7

Thứ Ba, 29 tháng 10, 2019

TÌNH KHÚC MÙA THU


Thu về giăng giăng mây trắng
Như tà áo trắng em qua
Ta ngồi mân mê giọt nắng
Ngỡ bàn tay nhỏ ngọc ngà

Gió thu về hiu hắt lạnh
Tâm hồn bất chợt cô đơn
Yêu chưa lòng mình chẳng biết
Sao nghe sợi tóc dỗi hờn

Mùa thu vàng hoa cúc nở
Mơn man ngọn gió ru mềm
Mới yêu nên mình bỡ ngỡ
Cho lòng thương nhớ từng đêm

Mỗi lần em qua trước ngõ
Là mùa thu tỏa ngát hương
Nắng thu hồng trên má đỏ
Hàng cây cũng thấy vấn vương

Mùa thu mưa giăng lá đổ
Lòng mình hát khúc tình ca
Khung trời lung linh mây tím
Sương giăng từng phiến nhạt nhòa

Dìu em về trên lối vắng
Thơm hương làn tóc hoang đường
Sao trời long lanh mắt ngọc
Cho tình theo gió nhẹ vương

Mây thu ngủ vùi tóc rối
Thôi em từ tạ mất rồi
Giọt sầu hoen trên mắt lệ
Ta còn mặn đắng bờ môi

Lá vàng đưa em xa mất
Phai tàn một giấc mơ yêu
Lẻ loi hàng cây cúi mặt
Cô đơn đổ xuống muôn chiều ...

Nguyễn Tấn Lực - K6


Thứ Hai, 28 tháng 10, 2019

TRÀNG AN


Đặt chân về đất Ninh bình
Quê hương phụ mẫu nghĩa tình phu thê
Tổ tiên dựng nước Đinh-Lê
Nhớ ơn con cháu hướng về Tràng an

Trời mây non nước quan san
Thiên thai ẩn hiện ngút ngàn như mơ
Tiếng chim đàn lạc vu vơ
Sóng thuyền vỗ mạn khiến ngơ ngẩn hồn...

Đoàn Quân - K2





Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2019

ĐÊM ĐỊA ĐÀNG


Chiều đi trắng xóa một màn mưa
Quán vắng lưa thưa gió điệp lùa
Nguyệt cầm ngân khúc cung hàn ngự
Dịu dàng trăng lữ gõ song thưa

Đêm về phố thị áo cùng hoa
Yếm đào em buộc chặt hồn ta
Đâu đây gót Hạc xòe sương sớm
Mây ướm lưng đèo gác phiên qua

Phong vân xuống núi chớm mù tan
Gió sà tắt nắng đêm địa đàng
Phủ thừa biệt điện đôi tùng bạn
Miên man se liễu chớm đông sang

Ngô Thị Nhân (Chs ĐG)

Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2019

THÁNG MƯỜI


Vẫn còn Thu đó phải không em...?
Lưa thưa vạt nắng tựa bên thềm
Có chiếc lá vàng buông theo gió
Tháng Mười dìu dặt bước dịu êm
Trời loang mây tím...chiều hoang hoải
Khoảng lặng xa trông gởi nỗi niềm
Em có về...tìm khung trời nhớ
Thu muộn màng...Đông chớm...buồn thêm.

Lê Thị Ngọc Yến - K8


ĐÀ NẴNG KHÁT


Thủy điện ngăn dòng
Cả núi cùng non
Cầu Đỏ* lùi về - cố thủ khúc sông con
Đà nẵng khóc tiếng Tàu
trong cơn khát nước
Biển cả mênh mông - không thể nào uống được
Hừng hực đất liền ngày hạn tháng khô

Hết La Nina lại đến El Nino
Trơ đáy những nhánh sông
Thấm tháp chi nhỏ xíu những ao hồ
Đám sinh vật ăn chơi
nằm chờ...ngáp ngáp
Biển bạc te tua
Rừng vàng xác xơ manh giáp
Lịch sử xưa rồi những trang sách địa dư

Xẻ gỗ đào vàng
Nay mới thấy mình ngu
Phơi rốn chổng khu than trời trách đất
Cha ăn mặn-đời con chịu khát
Khí hậu lên cơn tai biến mỗi ngày .

Nguyễn Hữu Thụy - k3 (24.4.2010)
*nhà máy nước Cầu Đỏ-ngoại ô thành phố ĐN



Thứ Năm, 24 tháng 10, 2019

VỀ QUÊ


Lần đầu về với quê cha
Sáu lăm năm thoắt đã qua, giật mình!
Họ hàng chẳng nỡ vô tình
Hỏi han, ôn chuyện gia đình từ xưa
Nhặt thưa vọng tiếng cu trưa
Khuất bóng các cụ dạ thưa ai giờ
Ngậm ngùi cúi trước bàn thờ
Tự dưng nước mắt nhoà mờ khói hương...

Đoàn Quân - k2



SỢI NHỚ


Mây vương sợi nhớ
bên thềm
Người xa cách trở
nhớ thêm não nùng
Tiếng đàn cung lỡ
dây chùng
Sao tình cứ mãi
thủy chung đợi chờ
Người xưa đã lỡ
chuyến đò
Thuyền trôi trôi mãi
xa mờ chân mây
Tình nay cũng bạc
đầu phai
Tìm đâu bóng dáng
tháng ngày năm xưa
Một thời ngọn gió
nhẹ đưa
Ru tình say giấc
mộng vừa lên ngôi
Tình ơi sao mãi
chẳng nguôi
Theo ta phiêu lãng
ngược xuôi một đời!

Nguyễn Sỹ Tâm - k8

GIẬN


Hôm qua nhỏ lỡ giận
Đời ơi người biết buồn
Dòng thư xanh nhòe mực
Úa lòng trang giấy trinh

Hiên đời ta ngập nắng
Tóc xanh phơi giữa ngày
Rót vào lòng mực tím
Chút hờn cho mây bay

Áo xưa trắng lộng gió
Về quanh đời quạnh hiu
Giọt ngày đong đầy mãi
Chiều rụng rơi xứ chiều.

Đỗ Khương Bình - K16

Thứ Tư, 23 tháng 10, 2019

XUÂN CHÍN NGÀ


Gió se bấc vấn vương luồn hơi thở
Chút nắng thừa từng sợi vỡ nghiêng say
Giọt hàn yên lặng lẽ khỏa trăng gầy
Đêm tịch liêu tóc trầm lộng hương mây

Khép hàng mi giọt cay tê hồn lữ
Sóng xô đầu bạc đá phủ phong xanh
Chuông hồn nguyện níu chân bờ cát lở
Vờn hơi ấm hắt hiu vàng thu ngã

Vầng nguyệt xa nửa khởi rặng trâm già
Người đợi người tuyết rũ ánh nguyên sa
Ta tìm ta mấy độ xuân chín ngà
Áo chăn đông lạnh lẽo xiết làn hoa

Ngô Thị Nhân (Chs ĐG)



MƯA THU



Thứ Hai, 21 tháng 10, 2019

NGỌN NGÀNH MÔI TRAO


*/Tặng người tha hương vọng cố xứ.

Chiều rơi nắng đợi bơ thờ
Trắng mây quê mẹ bóng chờ cầm canh
Tóc mềm xưa đọng hương chanh
Nồng nàn mùi nhớ ngọn ngành môi trao

Mê cung mông muội chắn rào
Dặm băng hoang phế tình nao nao sầu
Con đò bến cũ giờ đâu
Bồng bềnh sóng nước vại cầu bấp bênh

Đê mòn sỏi đá chông chênh
Lạnh tanh dấu ái chừ bên ấy rồi
Quẩn quanh muôn thuở đơn côi
Liêu trai tháp cổ lên đồi hạo du

Hình như mùa vội vào thu
Lá vàng chứng tích thầm ru phận mình
Vo viên ngày tháng nghêng chinh
Chuông buông cô tịch cội tình hư vô ./.

Thạch Thảo viên, Sunday, October 6, 2019.
Vũ Đan Huyền - K7



KHÚC HÁT SAU NGÀY SINH


(Xưa tôi oe oe
Hàng tre lắng nghe tiếng khò khè của con rắn lục,
đâu đó trở mình trong hàng dâm bụt vọng ra…)

Thoảng nghe xa xa tiếng kêu quốc quốc
khắc lòng tiếng chim cuốc về đêm,
gia gia quốc quốc êm đềm…

Giữa đêm, - nghe mẹ kể - bà mụ nhà quê,
cắt rún chôn nhau tôi
kề bên mả vôi tiên linh từ thuở trước,
thầm thì rằng đất nước của thuở nghìn năm,
hãy thuộc nằm lòng câu gia gia quốc quốc…

cuối đời rồi tóc nhuộm trắng hằn tủi nhục,
tiếng khò khè lũ rắn lục từ hàng dâm bụt xưa,
làm nhớ quá tiếng chim cuốc ngày xa,
...
lại oe oe thầm quốc quốc gia gia…

Vugia - K7

Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2019

ĐÀ NẴNG THÂN YÊU


Tôi trở về lại thăm quê hương
Hàng cây xanh ngát những con đường
Thân quen từng bước trên con phố
Tràn ngập trong lòng bao yêu thương

Thành phố tôi yêu vẫn đẹp tươi
Sông Hàn sóng nước hé môi cười
Đêm xuống ánh đèn lên rực rỡ
Hàng cây bến nước cũng tươi vui

Thuận Phước vươn dài bãi Tiên Sa
Cầu Quay trên sóng nước la đà
Cầu Rồng ước vọng bay cao mãi
Cầu Trần Thị Lý dong buồm đi xa

Sơn Trà hùng vỹ ngắm trùng khơi
Non Nước hồi chuông vọng lưng trời
Mỹ Khê biển đẹp lao xao sóng
Người về tâm trí cũng chơi vơi ...

Nguyễn Tấn Lực - K6

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2019

EM MÙA THU CŨ


Đã từng hứa đừng bao giờ trở lại
Mà đôi chân cứ dẫn lối tìm về
Bởi lâu rồi một mùa cũ đam mê
Làm lưu luyến thủa trái thơm vừa hái

Mùa thu đẹp em dịu hiền con gái
Thầm khoe duyên trên má lúm đồng tiền
Mắt long lanh lần hẹn hò thánh thiện
Bàn chân trần khua sóng gợn chiều nghiêng

Đến cuối thu nhiều cơn gió đảo điên
Như trốn chạy lá theo nhau hối hả
Tiếng xào xạc lẫn pháo tràng rộn rã
Sắp sang mùa đàn sáo vội bay xa

Rồi đôi lần nụ cười quen bỗng lạ
Và chúng mình đã cùng lúc nhận ra
Ghế đá ven hồ hôm nào buồn bã
Một người ngồi tưởng nhớ một mùa xưa

Lòng vấn vương day dứt với thu mưa...

Đoàn Quân - k2


Thứ Ba, 15 tháng 10, 2019

TUỔI NÀO.....?


Tuổi nào nằm trong vòng tay của Mẹ...?
Nét ngây ngô ôm bầu sữa ngọt ngào
Giấc ngủ ngon, ấm áp khúc ca dao
Rồi cứ thế từng ngày dần khôn lớn.

Tuổi nào có một ngày tươi nắng sớm...?
Bước tung tăng theo chân Mẹ đến trường
Phút ngỡ ngàng rồi đón nhận yêu thương
Từ cô giáo...bắt đầu điều mới lạ.

Cũng tuổi đó tập làm quen tất cả
Mái trường yêu, bè bạn với Cô Thầy
Học văn chương...học lễ nghĩa hằng ngày
Đẹp thêm nữa những trò chơi đơn giản.

Rồi tuổi nào ngượng ngùng...tà áo trắng...?
Mở tiếp trang sách mới tuổi học trò
Viết thật đều niềm vui vẻ, âu lo
Và háo hức chờ hồi chuông tan học.

Còn tuổi nào không còn là cô nhóc...?
Chút vu vơ ngoài cửa lớp thả hồn
Hay lang thang với sợi nắng nhẹ buông
Rồi bất chợt...tìm vần thơ viết vội.

Tuổi nào đây khi cuộc đời rẽ lối...?
Vẫy tay chào tạm biệt chốn thân quen
Có lẽ nào...nơi đến ấy bình yên
Hay nuối tiếc. Ôi! Sao mà vắng vẻ.

Tuổi nào thấy đời trôi qua lặng lẽ...?
Cũng ngọt ngào, cũng cay đắng miên man
Rồi suy tư trăn trở lẫn bẽ bàng
Quay nhìn lại tìm phút giây lắng đọng.

Tuổi xế chiều...điềm nhiên yêu cuộc sống...!
Bên gia đình niềm hạnh phúc vô biên
Thêm bạn bè có thêm một chữ duyên
Tuổi nào nhỉ...? Tuổi nào vui...đẹp...nhất...?

Lê Thị Ngọc Yến - K8
Ngày 4/10/2019

Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2019

TÌNH THƠ


Em mười bảy nhẹ nhàng hương hoa bưởi
Tắm đêm hè ngào ngạt khởi trinh nguyên
Ta chếnh choáng men mười ba tình ái
Trải mộng du thu tháng mấy chín vừa?

Bụi phong yên giũ vầng trăng cổ tích
Đũa thần kì gõ cửa khép trung trinh
Sợ thơ tình bạc trắng áo thư sinh
Nhuộm mây trời cho vừa tóc em xanh

Nắng khẽ khàng thôi vàng lơi cánh lá
Vạt sầu pha loan kín gót chân hài
Hàng phượng tím biết còn vương mi mắt
Buổi mười lăm so phím hát ân tình.

Ngô Thị Nhân (Chs ĐG)



Thứ Sáu, 11 tháng 10, 2019

TÀN THU


Thu đi rồi, mùa đông còn lang thang
Để nắng sớm vi vu non ngàn
Mưa chưa về ru giấc đời khắc khoải
Còn lại gì sao ta mãi hoài mong?

Người ra đi theo ngày tháng không tên
Trăng không tuổi nằm dài trên bãi cát
Ta còn nợ tiếng gọi đò bên sông vắng
Thuở tắm truồng trên bến nước sông quê

Thu Bồn ơi! Sao ta mãi u mê
Theo dòng nước bỏ quê hương hờn dỗi
Bỏ con sóng tật nguyền nông nổi
Bỏ bến bờ mùa nước lụt mênh mông

Ngày đi đâu mang tơ tóc qua cầu
Bàn chân bước giẫm đau đời cây cỏ
Lời nguyện ước ngày qua còn bỏ ngỏ
Đường trăng xưa mây gió vẫn đi về

Ta lại về và ngày lại ra đi
Sông núi cũ hẩm hiu trong nỗi nhớ
Linh hồn ta như những hạt sương nhỏ
Thả xuống đời cây cỏ yêu thương

Đỗ Khương Bình - K16

NHỚ AI 
(Họa theo bài TÀN THU)

Thu đi rồi, nhớ ai Đông ở lại
Miên man buồn trĩu nặng một dòng sông
Thu bồn ơi, ta đã nặng lòng
Thương quê mẹ những tháng năm nghiệt ngã
Con đò chiều chờ ai mà buồn bã
Cánh cò xưa nhớ ruộng lúa nương dâu
Người nhớ ai mà hát khúc liêu sầu
Trang sách cũ chôn sâu từng kỷ niệm
Quảng Nam ơi, thương quá mùa sim tím
Thương vườn dâu ngan ngát tận bãi bờ
Chú mục đồng lưng trâu tập làm thơ
Học đánh vần quờ ang quang hỏi quảng
Nờ am nam ôi vui quá... Quảng Nam
Sông Thu ơi mấy bận hẹn nhau rồi
Chưa về được NHỚ AI và AI NHỚ ...

Nguyễn Văn Cầu - K3/ĐG

Thứ Năm, 10 tháng 10, 2019

VỀ NGHE EM


Về nghe em tháng mười mùa gió chướng
Đông Giang buồn, ngóng đợi khách phương xa
Nắng mùa đông xuyên qua cánh phượng già
Anh ngơ ngác tìm dấu chân ngày ấy

Về nghe em, nụ hồng xưa còn đấy
Sao sân trường mãi vắng bóng một người
Em chưa về xin hãy gửi nụ cười
Để cái lạnh tháng mười thêm chút ấm

Áo dài trắng thuở học trò thơ mộng
Có biết chăng là nỗi nhớ sân trường
Về nghe em còn một chút vấn vương
Anh mời gọi, xin em đừng từ chối

Thời gian đi chẳng có gì tội lỗi
Em không về, nỗi nhớ đợi chờ em.

Nguyễn Văn Cầu - K3

Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2019

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN!


NƯỚC ĐẠI HÈN

(Chuyện...giả tưởng)

Cách đây 2 tỷ 19 triệu năm, thế giới có nước Đại Hèn, cũng cần sơ lược qua vị trí địa lý nước này một chút, nước Đại Hèn chung biên giới với nước Đại Hãn, Đại Hãn lại tiếp giáp với nước Đại Hàn, theo truyền thuyết thì hai nước Đại Hèn và Đại Hàn là anh em cùng cha khác mẹ nhưng lại ngăn cách nhau bởi nước lớn Đại Hãn. Cả 3 nước này cùng châu lục, thời đó gọi là châu Đù, cũng theo truyền thuyết sau này đổi tên thành châu Á!

Cũng cần nói sơ qua về cái tên nước một chút, khoan nói về nước Đại Hèn, để đó bàn sau...Nói về xứ Đại Hàn trước, do nước này quan hệ rất lạnh nhạt với phần còn lại của thế giới, chỉ thích sống mình ên, làm vua trong cái đáy giếng nên tưởng mình vĩ đại, tưởng mình là con trời, hể ai đụng tới là hùng hổ “ăn vạ” dữ lắm! Do tính chất sống lạnh lùng ít giao tiếp nên mới có tên là nước Đại Hàn, riêng giới giang hồ kiếm khách thì gọi là nước “ăn vạ”!
Đại Hãn là một nước lớn, dân đông, do tính chất hung hãn, côn đồ bẩm sinh của dân tộc này đối với phần còn lại của thế giới nên mới có tên là Đại Hãn! Dân xứ này ngoài tính chất hung Hãn ra còn vô số tính xấu khác như... mất lịch sự nhất thế giới, khạc nhổ bừa bãi nhất thế giới, ăn uống hổn hào nhất thế giới, ăn cắp nhất thế giới, nên đi du lịch đến đâu người ta sợ và đề phòng đến đó, tất nhiên còn nhiều cái nhất thế giới nữa, xin miễn lạm bàn, chỉ bàn sơ qua tính chất côn đồ và tham lam chút thôi...Đại Hãn tuy hung hãn, nhưng chỉ ăn hiếp và ăn cướp lảnh thổ những nước nhỏ và yếu hơn mình thôi, còn đối với nước mạnh hơn thì chỉ “quan ngại” rồi nhủi mất tăm, thắp đuốc tìm cũng chả ra! Đại Hãn tham lam vô độ, thấy cái gì của người ta cũng cố tìm cách cướp cho được, biển trời là của chung của nhân loại thế giới, đã được qui định bởi luật quốc tế, thế nhưng cũng tìm cách tự vẽ ra cái bản đồ đường lưỡi chó chẳng giống ai, rồi tự tuyên bố là của mình, mặc cho thế giới cười thúi mũi! Giới giang hồ hành hiệp gọi đây là nước “ăn cướp”!

Bây giờ đến nước Đại Hèn, đây là một xứ sở kỳ lạ, bất cứ điều gì ở đất nước này ta phải hình dung và hiểu ngược lại đều đúng! Quan lại của xứ này rất thiếu nhân cách và lòng tự trọng, không bao giờ tự nhận mình sai trái, mặc dù sai phạm tày trời, luôn luôn bằng mọi giá đổ lỗi cho khách quan, khi thì Trời, lúc tại nắng, gió, mưa, tảo đỏ, âm thanh, thằng “thư lại”...vân vân mây mây! Truyền thuyết có kể một sự kiện thể hiện tính hèn vô địch, đó là kỳ thi Hương năm Xửa, các quan gian lận thi cữ nhằm nâng điểm cho con mình để sau này nắm giữ các chức vụ quan trong trong bộ máy quan lại béo bở của triều đình, chuyện chẳng may bại lộ, thay vì các quan dũng cảm nhận trách nhiệm về mình, có sức chơi có sức chịu, đằng này các quan hèn hạ đến tột cùng, trốn chạy trách nhiệm, tỏ ra vô can bằng cách bắt người thân như vợ, con, anh, em...đứng ra chịu tội thay, hèn đến độ nói trớ... thay vì nói em ruột thì bảo là... em chồng của vợ! ha ha.... đó là lý do mà xứ sở này có tên là nước Đại Hèn! Nhưng có lẽ hèn nhất là họ không dám gọi tên kẻ...đánh mình!!! Giới giang hồ gọi nước này thuộc môn phái Cái Bang, có lẽ do giỏi việc đi vay, đi xin viện trợ cùng khắp!
Ô hô, ông Trời sao khéo trêu ngươi, ngẫu nhiên sắp xếp ba thằng “ăn vạ”, 
“ăn cướp”, “ăn xin” chơi...thân với nhau! Ai tai.

Thường Đoàn - K9 (6/10/19)


Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2019

THÁNG MƯỜI.


Chào em đẹp nhất tháng Mười,
Mùa thay màu lá vàng tươi đất trời.
Có em “vừa bỏ cuộc chơi”
Xe hoa đưa bước xuống đời yêu thương.

Bao người trở lại sân trường,
Bút nghiêng cùng bạn nhớ thương ngập lòng.
Tháng Mười lá đổ chờ mong,
Đưa nhau một đoạn vui trong mấy ngày...

Tháng Mười trở lại hôm nay,
Lá vàng mấy độ đổi thay cũng nhiều.
Nầy em chôn kín niềm yêu,
Gió Thu giăng mắc xuống chiều thênh thang.

Tháng Mười một chút ngỡ ngàng,
Mùa Thu vàng cúc xếp trang thư tình.
Đời mơ mộng đẹp thắm xinh,
Đường chiều lá đổ đường tình chung đôi.

Tháng Mười mây lững lờ trôi,
Gợi bao nhung nhớ...xa rồi ngày xanh...
Nắng Thu vẫn sáng trong lành,
Tháng Mười đẹp tựa như tranh em à ...

Phạm Lợi - K8

Thứ Ba, 1 tháng 10, 2019

ĐÔNG PHONG !!!


Sớm mai thức giấc ,cửa ô song
Gió vươn mình hỏi nắng có hồng
Ve lười khép cánh thôi cầm vĩ
Sang Mùa trở tiết lạnh se đông

Chuếch choáng men trần mấy chén say
Em nàng tiên nữ lạc chốn này
Gom chút nắng vừa thu nán lại
Đêm về nhuộm tím áo heo may

Vuốt ngọn đông phong điểm vai gầy
Ru làn mây trắng hoàng hạc lay
Ân tình ai khoác làn voan mỏng
Đường cong diễm lệ tuyết sương bay

Ngô Thị Nhân  (Chs ĐG)