Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2018

Lối Gầy Vườn Xưa.


Con đường quán vắng bằng lăng ngày nào vẫn mãi thênh thang tồn lưu giữa vòm trời ký ức.
Em giờ đâu giữa quảng vắng minh mang ấy, em về đâu giữa bao tất bật túi bụi mịt mùng bủa vây.
Có ngồi nghe lá thu reo, có trầm mình lặng lặng ngắm mưa nguồn triền miên xối xả khuất lấp cội sầu đông khẳng khiu bên dòng chứng tích.
Có hay chăng Khúc miên ca hồn nhiên phủ dụ lùm cây ngọn cỏ lối gầy vườn xưa cô tịch.
Có hay chăng ngọn Cô phong đơn côi dập duềnh giữa sóng nước đông về giăng bủa trùng vây.

“ Chút tình tan loãng hư không
Cớ sao da diết mặn nồng đắm say
Hình như tóc trắng vờn bay
Dòng đời biển mặn tình cay đắng nồng ”

Lời văn hào phương đoài vang vọng.

“ Poetry is the music of the soul, and, above all, of great and feeling souls.”
_ (Thơ ca là âm nhạc của linh hồn, và trên hết, của những linh hồn tuyệt vời và rung cảm.)
[Voltaire]

Ngôn ngữ thơ ca nhằm giải bày góc khuất ẩn tàng tận đáy tâm khảm mỗi một chúng ta.
Nhưng, ngôn ngữ vẫn có cái chừng mực riêng của nó khi mô phỏng trạng thái tâm hồn.
Sự tương cảm, đồng cảm mới với tới chỗ ý tại ngôn ngoại của thơ ca.
Cảnh giới tương thông giữa hai tâm hồn là cảnh giới thần tiên riêng và rất riêng.
Phải chăng, là chốn trú ngụ ẩn mật chỉ riêng trong ai đó.
Kẻ thờ ơ vô cảm khó bề tiếp cận; như lời thơ ta được nghe từ tiềm thức xa xăm vọng về.

“Ba Lăng nhất vọng Động Đình thu,
Nhật kiến Cô phong thuỷ thượng phù.
Văn đạo thần tiên bất khả tiếp,
Tâm tuỳ hồ thuỷ cộng du du. ”.
(Mùa thu từ Ba Lăng xa ngắm về hồ Động Đình,
Thấy ngọn Cô Phong nổi dập duềnh trên sóng.
Nghe nói về thần tiên mà không thể gặp được,
Tâm theo sóng hồ cùng trôi xa xăm.)
[Trương Duyệt]

Vâng chỉ có thể “ Tâm tuỳ hồ thuỷ cộng du du”, Và phải chăng,

“ Ai đi rồi
Phương mờ xa thẳm thẳm
Lặng nhìn lên mái cỏ kín chân trời
Rợn tố lốc vùi chôn thời say đắm
Phận lưu đày quyện nhớ mãi không thôi ”

Phải chăng, là điệp khúc tro tàn đồng vọng từ thiên cổ.
Vò võ dõi mắt nơi chiến địa ngoài quan tái trên tay mãi miết que đan mảnh ngự hàn.
Lẫn thẩn tự vấn.

“Thuở đăng đồ, mai chưa dạn gió,
Hỏi ngày về, chỉ độ đào bông.” (129-130.)
[Chinh phụ ngâm. Đặng Trần Côn _ Đoàn Thi Điểm]

Hay, chỉ là,
Sương thu mãi rụng, khói đá đầu truông giăng trắng sườn non.
Bóng núi lặng lẽ trầm mặc soi hình hài xuống đáy hồ vô tư lự lăn tăn sóng vỗ.
Đồi hoang gò vắng oằn mình giữa tịch liêu nghe ngóng âm giai ngày tháng sa mù.
Hồi chuông triêu mộ thì thầm tàn phai kiếp trần cuộc lữ.

“ Người xưa năm cũ giờ đâu
Tháp hoang liêu giấc mộng sầu chờ ai ”

Thạch Thảo viên, Wednesday, November 7, 2018.
Vũ Đan Huyền - K7

Image

*/ Lời bạt_
Dịch thơ


Tiễn Lương Lục ở núi Động Đình.

Ba Lăng lặng ngắm Động Đình thu,
Non côi sóng phủ dường xa ngái
Thần tiên nào dễ chén tạc thù
Bóng nước hồn nương áng phù du

Thạch Thảo viên, Wednesday, November 7, 2018.
Vũ Đan Huyền 

Nguyên tác

送梁六自洞庭山 •
[張說]

巴陵一望洞庭秋,
日見孤峰水上浮。
聞道仙神不可接,
心隨湖水共悠悠。


Tống Lương Lục tự Động Đình sơn

[Trương Duyệt]

Ba Lăng nhất vọng Động Đình thu,
Nhật kiến Cô phong thuỷ thượng phù.
Văn đạo thần tiên bất khả tiếp,
Tâm tuỳ hồ thuỷ cộng du du.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét