Thứ Hai, 16 tháng 7, 2018
Chiếc Lá Vàng Rơi
Tôi đứng đó như nghìn xưa hiển hiện
Tóc mây ngàn bay theo gió trùng khơi
Miền nắng ấm tự bao giờ ngắt lạnh
Màu hoang liêu phủ xuống phía chân trời
Cất tiếng hát giữa trùng dương vắng lặng
Âm ba cuồng dậy sóng đến muôn phương
Vườn hoa mộng cành khô trơ trụi lá
Xuân về đâu hoang hóa một thiên đường
Em vẫn thế tóc mây dài buông xõa
Mắt u buồn ướt đẫm ngọn triều miên
Tay gầy guộc xanh xao mùa ly loạn
Giữa bão giông héo hắt nụ hoa hiền
Còn lại chút nắng tàn trên xác lá
Cho thu giăng mây bàng bạc không gian
Để mình nhớ những ngày xa xưa ấy
Tay trong tay đi nhặt lá thu vàng ...
Nguyễn Tấn Lực - K6
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét