Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2018
THUỞ NGƯỜI ĐI
Người ra đi không bao giờ trở lại
Thềm rêu xanh cây lá ngủ yên lành
Loài chim ri không còn hót líu lo
Đã theo bước chân người từ thuở nọ
Hoa cau rụng trắng phơi đầu ngõ
Gót giày mòn giũ bụi đường xa
Con ong nhỏ treo tổ mình trên cành lá
Ngày tháng ra đi theo chiếc lá xa cành
Bếp lửa chiều không đỏ đìu hiu
Bữa cơm tối biết bao giờ con về kịp ?
Mẹ nhọc nhằn nắng sớm chiều mưa
Sợ dòng đời xô con nông nỗi
Ngày nắng sớm phơi khô từng ngọn gió
Hạ chưa tàn mà thu lại muốn sang
Lá vàng rơi rụng đầy sân vắng
Người đi rồi bỏ chiều nắng bâng khuâng
Đỗ Khương Bình - K16
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét