Thứ Bảy, 27 tháng 1, 2018
Thơ PHAN MINH TA
ngày xưa biển lặng ta chờ
tóc em rụng xuống bên bờ biển ru
bây chừ rừng thấp sương mù
mắt em đá cát mùa thu vô tình
ngày xưa biển nói một mình ...
bóng ai lầu vắng, ta mình ngẩn ngơ
nước xanh sóng trắng vỗ bờ
lời em thưở nọ bây giờ đã quên
bao năm qua lại gập ghềnh
hương tình vang vọng nắng tràn vườn dâu
ngày xưa qua mấy nhịp cầu
em nghe gió thổi trên đầu tuổi xuân
xa xôi em có vui buồn
tháng năm lay động sáng nguồn mắt môi
tình em, chiếc lá cuốn trôi
hương em ngày ấy xa rồi phủ rêu ...
ngày xưa lời ngọc đá vàng ...
tưởng từng năm ấy rộn ràng trái tim
vậy mà ba, bốn bảy chìm.
anh về cuốc cỏ mơ tìm tuổi thơ
ngày xưa biển thét bên bờ
bão dông xứ mẹ, mẹ nhờ cậy ai?
tình em, thương mẹ ngút dài
đêm ơi quạnh vắng gót hài dặm khơi
Phan Minh Ta - K8
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét