Thứ Bảy, 2 tháng 12, 2017

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN

CHUYỆN VỢ CHỒNG THẰNG TÈO.


    *Từ ngày cưới vợ về, thằng Tèo không còn biết đến lương tháng là gì, vừa nhận tiền về là lập tức bị vợ lột sạch, trong ví chỉ đủ tiền uống ly cà phê, nhiều lúc gặp bạn bè muốn “vui vẻ vài ve về với vợ”, nhưng lại sợ không đủ tiền góp nên bấm bụng làm lơ…anh đi đường anh (vô quán) tui đi đường tui (về nhà) !
    *Đem chuyện này kể lại bố đẻ nghe, bố đẻ giận lắm, gọi con dâu ra lên lớp:
- Vợ chồng bây giờ là phải bình đẳng chứ, tài sản ai thì người nấy giữ, sao con giữ hết lương chồng?
    *Con dâu cãi lý:
- Thưa bố, cha mẹ con đã đầu tư biết bao nhiêu tiền của, công sức mới tạo ra con, để bây giờ chồng con “sử dụng”, cha mẹ con không thể thu hồi vốn từ chồng con một lần được, nên con phải có trách nhiệm thu hồi vốn cho cha mẹ con theo hình thức BOT, mỗi tháng một lần…nên chuyện con giữ lương chồng con là hoàn toàn hợp lý, đúng “qui trình”.
    *Ông bố không nói gì, chỉ gật gật cái đầu bí hiểm:
- Con nói cũng có lý của con, cha cũng đồng ý …rồi ông nói nhỏ vào tai con trai…bố sẽ có cách!
    *Tháng sau, thằng Tèo nhận lương về, trước khi đưa cho vợ, hắn đem đưa bố
trước, ông bố đưa lại hắn một đống tiền lẻ, loại mệnh giá 200đ và 500đ mà ông đã chuẩn bị, đúng với số tiền lương của hắn.
    *Đêm đó vợ hắn đếm tiền đến quá nửa đêm, vừa mệt vừa bực bội nên hai vợ chồng bắt đầu nổ ra chiến tranh, gây nên cảnh tắc…giường!
    *Thế là những tháng sau đó, bố hắn thì ra sức tìm nguồn tiền lẻ để cung ứng cho hắn,, vợ hắn thì ra sức đếm tiền lẻ mệt phờ, còn hắn thì ra sức cãi vã với vợ hắn khản giọng. Cuộc chiến bất phân thắng bại, tắc …giường lâu quá, vợ hắn cũng buồn, đành tuyên bố “xả trạm” cho thằng Tèo tự do qua lại. Được một thời gian, vợ hắn chạy về tâu lại với bố mẹ đẻ, ông bố lại nói nhỏ vào tai con gái, con gái trở về đề ghị với chồng:
- Kể từ bây giờ vợ sẽ không thu phí BOT theo tháng nữa, mà thu theo lượt, cứ mỗi lần chồng “qua trạm”, thì trả BOT trước, qui định mỗi lần là 100K! đừng hòng tắc… giường nữa nhé! Ha ha…
    *Thằng Tèo lại tìm đến bố đẻ nhờ…tư vấn, bố thằng Tèo lần này lại sưu tầm toàn tiền lớn loại mệnh giá 500.000đ để cung cấp cho thằng Tèo, thế là từ đó mỗi lần thằng Tèo muốn “qua trạm” là phải xù ra 100K, nhưng Tèo đưa tờ 500K, buộc vợ phải thối lại 400K, giữa cảnh dầu sôi lửa bỏng, đêm hôm khuya khoắt, chạy đâu ra tiền lẻ để thối, vợ thằng Tèo đành tuyên bố… “xả trạm”!
    *Sau lần đó, vợ thằng Tèo chạy về gặp bố đẻ trình bày lại sự việc, ông bố vợ hắn cũng thuộc loại… “cáo”, ông ngấm ngầm huy động tiền lẻ thật nhiều đem về giao cho con gái, vợ hắn bí mật đem tiền lẻ về…thế là những lần “qua trạm” sau đó, thằng Tèo bị dính bẫy, hết cảnh tắc…giường ! Tức quá, thằng Tèo lại tìm đến bố đẻ nhờ tư vấn…tiếp, bố hắn lại tiếp tục “hiến kế”…
    *Lần “qua trạm” nới đây, thằng Tèo trả phí BOT cho vợ vừa bằng tiền chẳn, cộng với tiền lẻ, vừa đủ dư…100 đ, hắn buộc vợ phải thối lại hắn đúng 100 đ, vợ hắn tìm đỏ con mắt bên trái, lé con mắt bên phải cũng không có tờ tiền mệnh giá đó, nên nói với hắn:
- Tiền đó mệnh giá quá nhỏ, nên không còn giá trị sử dụng lâu rồi...
    *Thằng Tèo cãi lý:
- Nhưng mệnh giá 100đ vẫn có trong hệ thống tiền tệ, còn tiền mệnh giá nhỏ không có giá trị sao? em nhầm… anh dẫn chứng nè…chỉ với 990 đ mà chi cục thuế Thủ Đức (Tp.HCM) phải tốn chi phí soạn thảo văn bản, rồi trình duyệt, tống đạt…đến người nợ thuế, thấy chưa ? ai bảo tiền lẻ không có giá trị?
- Cho là vậy đi, thôi bây giờ em thối lại anh…200đ, cũng được nhỉ!
- Không được, thối đúng 100 đ, chồng không muốn điều tiếng là…lấy tiền của vợ!
    *Vợ chồng thằng Hai lại tiếp tục cãi vã, lại gây ra tắc…giường, theo lệ thường, đến quá nửa đêm,vợ hắn lại tuyên bố xả,,,trạm !
   *Xem ra cuộc chiến thu phí BOT của vợ chồng thằng Hai “bất phân thắng bại”, cả hai phía đều giở hết “ngón nghề”… đem “mưu trí” đối đầu với “xảo quyệt”, không biết đến bao giờ mới “hạ hồi phân giải” đây, nhưng phải công nhận cái “đám quần chúng” không biết gì (phe thằng Hai) ấy lại …”thông minh” thật, nghĩ ra nhiều cách đối phó quá tài tình, không khéo “ đám quần chúng” biến cánh đối lập trở thành “đám quần…què” mất./.

THƯỜNG ĐOÀN – K.9

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét