Thứ Năm, 28 tháng 12, 2017

Thơ Vugia


NẶNG NỢ CHÚT ĐỜI

Qua một ngày
tưởng vơi đi gánh nặng,
nhưng giọt đời buồn rơi vào trán vị mặn hơn…

Mỗi đêm về
tưởng thêm một bước chân,
nhưng xác thân phàm cứ làm dài hơn đường trần dốc…

…hun hút như tiếng thở dài cô độc,
bềnh bồng giữa những khối tình lồng lộng sau lưng…


KHÔNG VẦN

Tôi nắm tay chính mình,
để mơ một lần đã cùng em như thế,

tôi bồi hồi vuốt tóc mình
để trồm trộm ước một lần tay ngập trong nguồn suối,

tôi ngơ ngác vuốt vai mình
để tưởng có lần ngu ngơ choàng tay chung bước, ,

Em ơi,
làm sao hôn chính mình
để ngỡ rằng,
đã từng như thế?

Vugia -K7

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét