Thứ Bảy, 12 tháng 8, 2017

THƯ GIÃN CUỐI TUẦN



CÁCH CHỨC THẰNG CUỘI

     Đáo lệ, cứ 100 năm một lần, Hằng Nga tổ chức một cuộc thi nói dối (nói láo) tại cung Quảng Hàn, để tìm người vô địch thiên hạ nói dối làm chủ xị ở gốc đa. Thế mà hằng tỉ năm nay, đã trải bao mùa thi thố, vẫn chưa có ai đủ tài nói dối xuất sắc qua mặt được thằng Cuội, và thế cho đến nay, Cuội ta vẫn “độc quyền” làm chủ gốc đa, chưa hề bị thế lực nào đánh đổ.

     Hôm nay, cuộc thi bắt đầu…như thường lệ, đương kim vô địch Cuội là người đầu tiên thi trước…vẫn câu chuyện cũ rích bao triệu năm rồi của Cuội:

- Hồi nhỏ, tui ở đợ cho gia đình chú thím tôi, vốn tính ham chơi, nhác làm siêng nhậu, bà thím nuôi được con heo, đến hồi gần xuất chuồng, tui lén cùng các chiến hữu mần thịt nhậu, giữ lại cái đuôi, nhậu xong về nhà, tui đem cái đuôi cắm xuống đất rồi giả bộ làm ra vẻ hết sức nắm giữ cái đuôi, bà thím hỏi, tui bảo con heo chui xuống đất, con nắm được cái đuôi giữ lại, rồi bảo thím giữ hộ để con chạy kêu thêm người đến lôi lên, bà thím tưởng thiệt vừa nắm cái đuôi là ra sức kéo, cái đuôi tụt khỏi mặt đất thế là tui bù lu, bù loa bảo tại thím kéo mạnh làm đứt đuôi, nên con heo chui xuống đất mất rồi… Lớn lên, lấy vợ tui vẫn chứng nào tật nấy, vẫn nhác làm, siêng nhậu, ham chơi…để có tiền tui phải nghĩ ra cách lừa thiên hạ… tui lên rừng nhổ đại một cái cây, đem về trồng trước hiên chăm bón thật kỹ, rào xung quanh đến 5 lớp, rồi sau đó hợp đồng với bọn bán hàng đa cấp (xin nói rõ đa-cấp ở đây nghĩa là “hàng được cung cấp từ cây đa, chứ không phải mấy ông bà bán hàng đa cấp “thực phẩm chức năng” bậy bạ hô giá trên trời) đi phao tin rằng tui có cây thuốc quý, chữa được bá bệnh từ hắc lào, ghẻ ngứa, lậu, giang mai, cho đến tiểu đường, mỡ máu, viêm gan, HIV và cả ung thư nữa…Thế là mọi người rần rần tìm đến nhà tui mua lá về chữa bệnh, vợ tui cứ thế thu tiền, mỗi lá đổi lấy 100 đô! Do lo sợ ban đêm người ta đến hái trộm, vợ tui không dám rời gốc cây nửa bước…một hôm tui bận việc vắng nhà, không có người thay thế để vợ đi “giải quyết nỗi sầu”, nên bả mới “hành sự” tại chỗ, ngay gốc cây… không hiểu cái cây thấy gì mà nó run lên bần bật, đến khi tui về thì nó sắp bật rễ, hoảng quá tui ôm chầm gốc cây cố níu lại, nhưng nó vẫn bật gốc bay lên mang theo cả tôi đến cung trăng này đến tận bây giờ…

     Chị Hằng vỗ tay theo kiểu xã giao cho có lệ rồi dõng dạc:

- Chuyện đơn giản chỉ có thế mà thằng Cuội cứ vô địch hoài triệu triệu năm nay mới lạ, bây giờ có ai nói dối hay hơn cuội hãy ra thi tài đi nào…

- Dạ, có có…(một người có dáng dấp nông dân bước lên sân khấu), tui…là một quan chức, đã về hưu, khi còn quan trường tui sống rất chi là thanh liêm không hề tơ hào của công, tham nhũng của dân một xu nào…nhưng khi về hưu tui ra sức làm nông, làm đến độ thối cái móng tay đây này ( khoe cái móng tay ra cho phóng viên quay cận cảnh) cho nên chừ tui có được dăm cái biệt thự, chục lô đất, vàng vài đấu, tiền đô vài bồ, tiền ta chục thúng, mủng…

     Hằng Nga cười khảy hỏi vặn:

- Hình như ngươi là…Thủ Thiệm phải không?

- Ồ không, không phải Thủ Thiệm mà là ông…cố của Thủ Thiệm!

     Bỗng có một bóng ma lướt qua sân khấu, giật lấy mic-crô:

- Ta là Thủ Thiệm đây, cũng may là mi bảo mi là ông cố của ta nên ta nể đó, chứ mạo danh ta là ta bẻ cổ mi rồi…



- Rất xuất sắc, bây giờ ai thi tiếp đây? (Chị Hằng vừa tỉnh hồn sau khi hồn ma Thủ Thiệm vừa biến mất)


- Dạ, chúng tôi xin giới thiệu: chúng tôi là “cặp đôi bất hảo” chúng tôi cùng làm quan, và đương chức…vì đương chức nên chúng tôi liêm khiết gấp chục lần ông hồi nãy…

     Chị Hằng cắt ngang: 
- Ở đây đang thi nói dối chứ không phải thi “cặp đôi hoàn hảo” xin hai ông nhớ cho…

- Dạ vâng, thì chúng tôi thi nói dối chứ sao…chúng tôi làm quan rất lo cho dân, cho nước đến quên ăn, quên ngủ, không hề tư lợi cắc bạc, xu lủng nào…nhưng để sống tàm tạm được, chúng tôi đứa thì ngoài giờ về chạy xe ôm, đứa đi hái lá chít làm chổi đót bán, nên giờ đứa nào cũng xây được biệt phủ to đùng, tiền muôn bạc vạn ngay đến Thạch Sùng phải kêu bằng,,,sư phụ!

     Hằng Nga cười ngất, nước mắt chảy thành sông trăng ( sông này thấy có xuất hiện trong thơ Hàn Mạc Tử):

- Khá lắm, khá lắm…còn ai thi thố nữa không nào?

     Một người nhảy tót lên sân khấu, ăn mặt kiểu con nhà võ…

- Có ta đây, xin giới thiệu tôi là Võ sư…Hoàng Tuấn Kẹt (vì có người thách đấu mà bị kẹt mãi nên không gặp được mới đổi tên, chứ không phải ta trốn như đồn đoán của giới võ lâm trên mạng).

- Khoan đã, khoan đã…hình như ngươi là chưởng môn của phái…(Hằng Nga hỏi gặng)

- Vâng, ta là chưởng môn Nam Bá Đạo, chuyên đào tạo các đệ tử trở thành diễn viên…

- Diễn viên điện ảnh? (Hằng Nga thắc mắc)

- Ồ không, diễn viên điện…giựt(giật) !

     Chị Hằng “ngạc nhiên chưa” hỏi:

- Lò luyện võ mà đào tạo diễn viên…giỏi thật, giỏi thật, ta cho thằng Cuội theo học và kêu ngươi bằng sư phụ. Còn ai thi nữa không?

     Một người ăn mặt có vẻ bí ẩn, trịnh trọng bước lên sân khấu…

- Có tui đây!

      Chị Hằng gỡ cặp kính xuống, dụi dụi mắt:

- Ngươi là điệp viên không không thấy?

- Em Hằng nhầm rồi…ta là điệp viên “không sợ nghe thấy” đây, bây giờ ta xin được trình bày phần thi của mình…để xin được giấy phép nhận chìm 1 triệu m3 bùn xuống biển, tui đã lập lên dự án hoành tráng, để tạo sức nặng và tầm cỡ, tui đã làm láo bằng cách đưa tên một số nhà khoa học hàng đầu vào danh sách các nhà khoa học nghiên cứu, đánh giá và thẩm định dự án rất chi là bài bản…mặc dầu mấy ổng không hề tham gia… Thế mà cũng trút được cục nợ xuống biển một cách ngon lành như trái cam sành, trước khi lòi chành, rồi thành việc đã đành, nhưng…không sao, hậu quả để dành… cho chú đánh máy lo!

     Hằng Nga há mồm kinh ngạc:

- Thời đại của công nghệ thông tin, mà ngụy tạo, dối trá như thế cũng mần được? 
- Sao không? nói dối đã trở thành đường lối, ai nói dối tầm cỡ vô đối thì được coi là có bửu bối, tha hồ phách lối, tài sản vô khối, cứ thế tiếp nối…

- Thôi thôi, ta hiểu, ta hiểu…Còn ai nữa không?

- Báo cáo…hết ! (giọng của người dẫn chương trình eo éo như quan thái giám, chuyên đi dọ thám, nghe lén cung nữ bà tám, ở mấy nơi hôi hám trong cung cất lên)

     Hằng Nga xin hội ý 15phút, trước khi công bố kết quả cuộc thi, trong khi chờ đợi, người dẫn chương trình cho khán phòng xem văn nghệ với tiết mục đơn ca, bài hát TÌNH HỜ, do chính thằng Cuội biểu diễn… “anh đang lừa dối em, mà sao em không biết, những lời nói tình duyên với tôi không cần thiết…” (nghe nhừa nhựa, giọng đực rựa, trên mạng hay kêu bằng…bựa !) chán ngấy.

     Sau hội ý, Hằng Nga công bố kết quả như sau:

- Cuộc thi nói dối năm nay đã thành công tốt đẹp, thể hiện tinh thần lần sau cao hơn lần trước  *giải nhất thuộc về thí sinh “điệp viên không sợ nghe thấy” *giải nhì thuộc về “ông cố của Thủ Thiệm” *đồng giải ba cho 2 ông “cặp đôi bất hảo” *giải khuyến khích cho chưởng môn Nam Bá Đạo, chuyên đào tạo “diễn viên điện giật” *Thằng Cuội lần này đứng chót bẹt. 
Tôi…chủ tịch cung trăng, xin tuyên bố…tất cả các ông bà từ giải nhất tới giải khuyến khích được bổ nhiệm chức “trấn giữ gốc đa” thay cho thằng Cuội, xin nhắc lại sự bổ nhiệm này hoàn toàn đúng qui trình! Riêng cuội, trình độ nói dối bây giờ chưa xứng đáng làm học trò mấy ông kia nên bị cách chức, rời nhiệm sở gốc đa, đến nhận công tác ở vị trí cao hơn, đó là chức… Thầy dùi, luôn ở cạnh tui, ngày đêm tới lui, để cho tôi …dzui! xin nhắc lại…việc bổ nhiệm này cũng đúng…qui trình, chứ không phải bổ nhiệm…chui! Xin chào tất cả mọi người, hẹn gặp lại lần thi sau, 100 năm nữa, chào tạm biệt./. 

THƯỜNG ĐOÀN – K.9


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét