Thứ Năm, 13 tháng 7, 2017
NHỚ NGƯỜI ĐI
Em đi rồi mình ta trở lại
Lòng quạnh hiu nỗi nhớ chợt về
Căn phòng nhỏ giờ sao thấy lạnh
Vắng tiếng nói cười rộn rã trong ta
Ngôi vườn nhà mình giờ gầy đi thấy rõ
Thiếu tay người chăm sóc những ngày qua
Cây lá vườn rau sầu ủ rũ
Nhớ người đi nên chẳng muốn thắm tươi
Bông Khổ Qua tàn theo ngày tháng
Ra trái muộn màng giọt đắng nhỏ trong ta
Bông mướp vàng một thời ta thích
Nhớ người đi cũng sầu theo dấu mỏi
Ta ngồi hiên sau nghe trái sầu trĩu nặng
Bóng chiều tà vàng vọt héo hon
Cơn gió cơn mưa về trong chiều muộn
Cây lá âm thầm chắc hiểu được lòng ta?
Võ Văn Chương – K8
Atlanta July 6, 2017
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét