(Tặng bạn Ngô Sơn lớp trưởng 9C/K7 ĐG)
Thuở đi học tôi, bạn cùng chung lớp
Ngồi một bàn ấm áp, sát cạnh nhau
Chưa bao giờ phật ý chọc tình đau
Hay hờn dỗi để tình thành đêm tối
Bạn học giỏi hơn mình nhiều rõ trội
Mình yếu thua nhưng gắng sức học hành
Để mai sau được công toại danh thành
Và khi ấy niềm vui về nhân bội
Tuổi hơi lớn việc học mình muốn vội
Bởi tụi mình nói dối tuổi bốn năm
Để đêm về còn ngắm ánh trăng rằm
Nhẽ đáng ra mình phải đi tiền tuyến
Tình đôi bạn ngọt ngào như giai chuyện
Mà cội nguồn đến từ lúc tuổi thơ
Không thể quên thời gian có xóa mờ
Nhặt kỷ niệm viết bài thơ tình nhớ
Hòa bình đến tình chia đôi cách trở
Đất miền trung hai đứa ở hai đầu
Thật lâu lắm mới bắt được nhịp cầu
Vượt quan san tìm về ngày hội ngộ
Tình sống lại mạnh như dòng thác đổ
Ấm vào lòng đến tận mỗi con tim
Để không gian rộn rã bỗng im lìm
Nghe tâm sự tình xưa nay vẫn đẹp
Hai đứa mình bước sang khung cửa hẹp
Đời qua nhanh như khoảnh khắc mùa xuân
Và giờ đây đứng trước tuổi lục tuần
Còn gì nữa tình bạn luôn bất diệt.
Hồ Tiến Triển K7
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét